10. Silinsley da màu


Cuộc gặp gỡ với cô gái xứ Mazi

Bước vào thành Relicta, Fergus thấy mấy anh chị năm thứ tư đang chia thành từng cặp đấu với các học viên năm thứ hai trong khoảng đất rộng thênh thang.

Cậu bò lên khán đài để quan sát, Sherwin ghép đấu với ai đó vóc dáng nhỏ thó, mặt non choẹt trông như năm nhứt, nhìn từ xa cũng thấy rõ cách biệt trình độ giữa hai người. Giờ này mấy tháng trước, Maria đang cúp học cùng Fergus đến tháp Danh Vọng. Nếu Errans biết chuyện, liệu ảnh có ghen không nhỉ?

Quan sát một lúc thì Sherwin chợt nhận ra Fergus trên khán đài, thế là cậu bị cuốn vào một trận tay đôi bất đắc dĩ với Errans trước sự hóng hớt của đám năm hai kia.

“Đằng nào em cũng ghép cặp với lớp năm tư trong kỳ sau, biết đâu các em ghép trúng lớp anh thì sao? Giờ làm quen trước thôi.”

Sherwin cố thuyết phục Fergus. Errans hoá ra là một anh chàng tốt bụng, hiền lành và có phần ngốc nghếch. Anh hào phóng mời Fergus một màn giao lưu kiếm gỗ đặng thuận theo ý Sherwin. Mái tóc ánh kim sáng chói của Errans đã lấm tấm mồ hôi sau buổi luyện tập với một nữ sinh năm hai.

“Fergus cùng niên khoá tụi nhỏ kia mà đã đứng đầu nhóm 600 rồi nhỉ? Nhóc nổi tiếng lắm đó, vậy chắc anh không cần nương tay.” Errans nói.

Sherwin reo hò:

“Đúng rồi, nhóc này từng đánh lộn với Dante thì nương nỗi gì! Cậu cứ hành ra bã nhé.”

Errans nói nhỏ chỉ vừa đủ ba người nghe:

“Thầy Clement cũng hay kể anh nghe về nhóc. Tiết lộ xíu nhé, thầy bảo đáng ra Fergus có thể được nhảy lớp giống anh vì phần thi lý thuyết quá xuất sắc. Nhưng ngài hiệu trưởng Driecula đã thẳng thừng từ chối, ngài cho rằng Fergus chưa đủ tiêu chí.”

“Tiêu chí gì vậy, Errans?” Sherwin hỏi.

“Tôi cũng không biết, thầy chỉ nói Fergus chưa đủ tiêu chí, mặt thầy còn hơi quạu nữa.” Errans đáp. “Thôi ta vào việc… Đánh hết sức nhé.”

Fergus hơi chần chừ, nhưng rốt cuộc cậu cũng đành cầm kiếm lên, có lẽ vì quen xách thanh hắc ín bên mình, và đã lâu không đụng đến kiếm gỗ nên ngay lúc đó cậu đã giật mình vì thấy tay nhẹ quá. Chỉ như cầm một cành cây. Fergus vào thế thủ chờ động thái từ đối phương, Errans cũng làm tương tự, chưa có ý định ra đòn.

Vài nữ sinh năm hai bắt đầu để ý sự khác thường của Errans, vì đấu luyện với hậu bối, anh trông luôn thoải mái, thậm chí tươi cười trong lúc vung kiếm. Nhưng lúc này, khi đánh với Fergus thì nom anh lại nghiêm túc kinh khủng.

Errans bảo:

“Anh xem giao đấu của nhóc với Dante rồi, lúc đó trời tối thui nên chắc nhóc không thấy anh nhìn từ cửa sổ học viện.”

Fergus im lặng, thời gian qua cậu vô cùng sốt sắng mày mò về thứ ánh sáng đã thoát ra khỏi bàn tay mình vào đêm ấy. Một loại ma pháp thượng cấp. Nhưng để tái hiện thì rất nhiều rủi ro, nghĩ đành, cậu sẽ đấu một trận thuần kiếm thuật với Errans.

Trận đấu bắt đầu!

Fergus rút ngắn khoảng cách.

Cậu dậm chân, xoay gót làm đà chém ngang một cú đầy uy lực. Errans lùi người, giữ chân không thuận phía trước để không mất đà như Dante. Fergus tận dụng đà mà xoay cả cơ thể, nhân lúc Errans chưa đứng vững, cậu tiếp tục chém ngang cự ly gần. Cú chém đứt gió, anh dựng thẳng kiếm đỡ. Đám nữ sinh năm hai đồng thanh “ồ” lên những tiếng rầm rộ vang khắp thành Relicta.

Fergus thừa thế lấn lướt, trượt lưỡi kiếm sang ngang, thân trên không ngừng rút ngắn khoảng cách, không ai ở thành Relicta lúc đó (ngay cả Sherwin) tin được cậu lại xoay người lần nữa, cú xoay trên không. Với kiếm sĩ năm nhứt và năm hai, sức nặng của kiếm gỗ đã đủ khiến việc di chuyển trở nên khó khăn. Ấy vậy mà Fergus như đang nhảy múa.

Nhưng đòn ấy không đủ nhanh để làm Errans bất ngờ. Anh nhẹ nhàng đánh bật lưỡi kiếm làm Fergus té chỏng vó.

Mồ hôi lăn dài xuống mang tai hai kiếm sĩ. Nheo mắt. Hoàng hôn sắp lặn. Anh nhíu mày. Fergus thở mạnh, tay siết chặt cán. Vẫn tốc độ khi nãy, cậu lao tới. Tiếng lọc cọc va nhau không dứt giữa thành Relicta, chẳng ai ngờ sẽ có màn giao lưu dài hơi đến vậy trong một buổi tập của đám năm hai. Cả hai luân phiên hoán đổi thế trận: Lúc thì Errans tấn công liên hoàn, nhanh đến nỗi đám hậu bối phải loá mắt, Fergus đỡ không xót cú nào; Lúc thì cậu biểu diễn khó đoán, anh vẫn xoay xở khôn lường.

Nhân lúc Fergus lộ sơ hở vì mải tấn công, Errans đâm kiếm nhắm vào đầu gối, cậu vẫn đỡ kịp trong gang tấc.

Đúng lúc đó, Celina xuất hiện và châm chọc:

“Đánh với đàn em mà chật vật thế, hở Errans?”

Sherwin chỉ biết cười trừ.

Vừa lúc Fergus định mở mồm xin hoà thì lưỡi kiếm từ lúc nào đã thù lù ngay trước mũi cậu, lần này không có cơ may nào nữa, Errans chặt mạnh vào cổ Fergus như trút giận. Cậu suýt tắc thở vì đòn hiểm đó, trận đấu kết thúc.

Errans thắng.

Đám năm hai ở đó phấn khích bật phắt dậy mà hò reo inh ỏi trong khi Errans hối hả chạy tới chỗ Fergus đang ngồi bệt dưới đất, tay xoa cổ:

“Ối! Có sao không nhóc? Ruột gan còn đủ cả chớ?”

Fergus phì cười, gượng đứng dậy. Sherwin và Celina tách ra nói chuyện riêng về lễ hội mùa thu và dòng dõi Waffling gì gì đó.

Errans nói nhỏ với Fergus:

“Đấu hay lắm. Có đến đây thường xuyên không?”

“Không thường xuyên lắm ạ.”

Errans tỏ ra tiếc nuối ghê gớm, rồi chợt nhớ ra màn giao đấu của Fergus với Dante mấy tháng trước, anh hỏi:

“Nhóc học ma pháp từ ai thế?”

“Từ một cô gái trong làng.” Fergus hồn nhiên trả lời.

“Cô gái trong làng?”

“Vâng.”

Celina lúc này đã thoát khỏi câu chuyện phiếm với Sherwin. Cô xen vào cuộc thảo luận:

“Kiếm sĩ mà chịu học ma pháp đã là cực hiếm, đúng không Errans?” Celina nói, Fergus chợt nghĩ tới lúc Tom than thở về mớ lý thuyết ma pháp đợt sát hạch giữa năm. “Jethro Asmodeus năm xưa đã đạt tới trình độ ma pháp mà không kiếm sĩ nào sánh được, đến nỗi người ta còn nhầm hắn xuất thân từ học viện pháp thuật nữa kìa!”

“Celina nói đúng, Fergus ạ. Ma pháp không phải kiếm sĩ nào cũng chịu học, mà không phải ai cũng học được.”

Trong lúc họ cười nói với nhau thì, nỗi kinh hoàng về gã đồ tể Enoch vẫn ám lên toàn bộ đám con gái trong trường suốt thời gian qua. Cứ ngỡ trận đấu tập với Errans là rắc rối cuối cùng Fergus phải chạm trán trước lễ hội mùa thu, thì ngay sau đó, (một sáng thứ bảy) buổi tập chính thức đầu tiên của lớp cậu ở thành Relicta, một tình huống kỳ quặc đã xảy ra. Ghép cặp với tiền bối như bao người khác, Fergus vô tình ghép trúng một đàn chị không mấy nổi bật trong nhóm năm tư.

“Fergus Mortem! Quý hoá quá! Tôi là Silinsley.”

“Si gì cơ?”

“SILINSLEY! Tôi biết tên tôi độc đáo lắm mà, mọi người đều nói vậy, thậm chí cả xứ Mazi cũng chẳng ai có tên lạ lùng như tôi. Em biết đó, người vĩ đại thường được biết tới với những bí danh khác người, riêng tôi dùng tên thật đã đủ khác người rồi. Em có thấy thế không?”

Silinsley có mái tóc màu xám tro, làn da nâu đặc trưng của xứ Mazi. Cô cao hơn Fergus một chút dù đang mang dép, các bộ phận nữ giới của cô nở nang hơn bình thường.

“À mà em đừng nhầm lẫn dốc Mazi với xứ Mazi nhé, cùng tên nhưng hai nơi cách nhau cả tháng đi xe ngựa cơ.”

Cậu trả lời lấy lệ:

“Chắc chắn rồi. Nhưng tên chị có ý nghĩa gì?”

Cả hai vung kiếm hời hợt vì Silinsley quá mải mê nói, cô chộp lấy đáp ngay:

“Sili là loài hoa ở địa phương tôi, thường được trồng trong vườn bệnh xá. Nhuỵ màu nâu thẫm, cánh có màu trắng lúc vừa trổ và chuyển thành xám tro khi nở rộ. Người dân gọi nó là ngải kỵ sĩ vì ai ngửi mùi hương nó cũng liền trở nên sung mãn, được coi là thảo dược cường hoá sức mạnh! Còn ‘sley!’ là một cách nói khi đàn ông Mazi thấy cô gái nào nóng bỏng, tự tin cuốn hút. Chẳng hạn em thấy tôi có nóng bỏng không (Fergus gật đầu), thế em sẽ nói ‘ôi chị Sili thiệt là sleyyy!’. Vậy đó. Thế là thành Silinsley! SILINSLEY! Em nhớ được chưa, hở Fergus đáng mến?”

“À ừ, tất nhiên rồi. Silinsley hả?”

“Hờ hững quá! Ý nghĩa tên Fergus là gì?”

“Tôi đoán là phở gà. Món khoái khẩu của tôi đó.”

Silinsley cười sặc sụa đến buông cả kiếm, thích thú hỏi:

“Đặc sản chỗ tôi! Cha mẹ em thích ẩm thực Mazi hả?”

Fergus nói:

“Đại loại thế. Tôi nghĩ chúng ta nên nghiêm túc luyện tập, tôi muốn vào nhóm 500 trước khi lên năm ba.”

“Nhắc mới nhớ, em không hỏi tôi hạng mấy hả? Thôi để tôi nói luôn, hình như tháng trước cập nhật là… ờm, mấy nhỉ… nó cứ lên lên xuống xuống… Hình như lần cuối tôi xem là hạng ba. Vì tôi luôn đứng trên Silvanna một bậc, mà tháng trước thấy nó hạng tư. Thằng có tên âm đầu giống tôi ấy, cùng là ‘SIL’… nhưng đừng nhầm lẫn. Tôi xếp trên thằng đó một bậc! Cũng tội lắm, ảnh mới tháng trước bị chém te tua lúc giao đấu với con heo trời đánh thánh vật Enoch! Lại mất chức chủ tịch. Còn cãi lộn với Celina xong nghỉ chơi. Mà cũng cự vụ thằng Enoch chứ đâu! Trời ơi, em không tin được đâu, áo Silvanna rách tơi tả, đứt xu chiêng, chân thì rách một đường dài hơn cả cái mặt lão Clement lúc nổi quạu. Nghe bảo vết thương sâu năm thước! Máu me be bét thành Relicta! Đội thuật sư ngốn hàng giờ mới chữa nổi.”

Fergus cố nặn ra một nụ cười méo không thể tả, nhưng cậu đó là sự thật.

“Chị hạng ba mà chẳng mấy ai nhắc nhỉ?”

“Ừ, tại tôi không có bạn đó em. Không hiệp hội, mà cha mẹ nuôi tôi cũng chỉ là quý tộc cấp thấp. Chen chân vô được học viện hoàng gia đã phước lắm rồi.”

“Chị nghĩ mình có mạnh hơn Enoch không?”

“Em đi mà hỏi Celina ấy! Nếu mạnh hơn thì tôi đã trừng trị cái thằng mất nết đó rồi. Quỷ tha ma bắt nó đi! Ai mà trị nổi, giờ chỉ còn nước đợi nó tốt nghiệp cho qua chuyện.”

Tán nhảm một lúc, Fergus cảm thấy ai đó đang nhìn mình, tất nhiên không phải Silinsley. Ai đó khác trên khán đài, sáng tinh mơ thế này lại có người mò đến thành Relicta thì phải chăm ra trò. Cậu bắt gặp một người phụ nữ tóc trắng, da ngăm. Không biết có phải cùng trường hay không vì cô đang mặc thường phục, bộ váy liền đen sì u ám đến nỗi Fergus còn tưởng là có người vừa mới chết. Cô gái bắt tréo chân, hai tay đặt lên đùi toát lên vẻ quý phái.

Fergus ngó sang Silinsley định hỏi thì cô đã nói ngay:

“Em gái tôi, Agnes! Năm nay nó học năm nhứt, nghe bảo tôi ghép cặp với lớp Fergus là nó hớn hở đến liền. Bề ngoài tỏ ra thanh cao thế chứ nó nhát lắm.”

Cậu tương đối thích tác phong của cô bé, dù chỉ nhỏ hơn một tuổi nhưng nom dáng người và nét mặt thì nó không giống mười bốn tuổi cho lắm. Nói hăm bốn tuổi cũng tin luôn! Những bộ phận nữ giới của Agnes đều nở nang hệt như Silinsley.

Silinsley lại bảo:

“Nó thậm chí càng khoái sau khi biết Fergus đến từ thôn quê. Mới nhập học là nó nghe tiếng tăm em đầu tiên, đúng thôi, thời điểm ấy cái tên Fergus phủ sóng khắp học viện mà. Nào giao đấu Dante, nào gia nhập hội Salvator, nào nhóm 600. Chà, coi bộ ngầu quá chừng! Nó mê em đáo để, lấy cớ tới xem chị nó để xin chữ ký em luôn kìa.”

Fergus ngượng ngùng không biết nói gì. Chuông báo giải lao vang lên, thế là cậu vừa mất cả tiếng chỉ để nghe Silinsley nói ba láp ba xàm.

“Ăn sáng chưa, Fergus?”

“Tôi chưa.”

Giọng Sili eo éo bên tai:

“Uầy! Chưa ăn sao có sức mà tập với tành? Đi thôi! Dẫn em gái tôi đi cùng.”

Thấy cả hai nhìn về phía mình, Agnes đỏ mặt và miễn cưỡng trèo xuống khán đài, tóc con bé bay xoã sau lưng như làn khói, mái tóc màu trắng lạc điệu với nước da ngăm càng tôn nổi bật khuôn mặt nó. Ba người rời thành Relicta tiến về phía căn tin trường. Silinsley cứ nói mãi chuyện Agnes hâm mộ Fergus đến thế nào. Cô bé thì câm hến vì ngại, đôi lúc nó liếc sang Fergus, và không ai thấy cái liếc đó ngoài chính Fergus, thế là nó liền quay đi vờ như chưa hề liếc ai.

Cậu gọi phở gà và vẫn cà phê không đường, phần Agnes là bánh mì kẹp mứt và sữa dâu. Mãi mà Silinsley vẫn chưa ngừng nói về Silvanna và Enoch, còn cô bé cứ cắm mặt ăn.

Fergus bèn chen ngang:

“Năm nay em học tốt chứ hả?”

Agnes bối rối, cô bé ngước lên nhìn Fergus, lúc này cậu mới để ý nó có đôi mắt xám hệt như màu tóc chị gái.

“Tốt.”

Fergus lại bảo:

“Tuyệt! Em có tham gia hiệp hội nào chưa?”

“Chưa.”

Sili bồi vô:

“Nó kể với tôi là muốn vào Salvator lắm. Tại ở đó có anh Fergus! Nói thẳng đi, Agnes. Ảnh giúp được thì sao?” Silinsley giả vờ nói nhỏ với cậu, thực ra là cố tình cho Agnes nghe thấy. “Con bé giỏi lắm đó, cậu đừng nghĩ tụi tôi lợi dụng quan hệ nha.”

Agnes cúi xuống, nói như đang nói với miếng bánh mì hơn là Fergus:

“Em muốn vào Salvator ạ.”

“Anh không rõ thủ tục lắm, hình như phải nộp đơn, rồi qua vòng đánh giá năng lực gì gì đó. Anh sẽ nhờ Celina.”

Silinsley hỏi:

“Chớ đầu năm em vào Salvator kiểu gì?”

“Tôi được mời. Nên không biết vòng đánh giá năng lực sẽ ra sao.” Fergus đáp. “Sắp tới chắc sẽ có đấu đá với hội Victus, mà thành viên cấp cao bên ấy chuẩn bị qua Salvator hết.”

“À tôi có nghe Silvanna kể, cái gã cay độc Enoch làm thành viên cấp cao mất hết niềm tin vào Victus. Nên họ quyết định đổi phe.” Silinsley nói giữa chừng thì suỵt với Agnes, ngón trỏ đặt giữa môi. “Tin tuyệt mật đấy nhé, đừng đi kể với ai.”

“Hay là chị Sili cũng vào Salvator với tôi đi?”

“Không được. Tôi thích đơn phương độc mã thế này hơn, thần tượng của tôi là Jethro đó! Một thân một mình vươn tới đỉnh cao. Màn bứt tốc ấy ngoạn mục thiệt, năm ấy ai cũng phải trầm trồ! Sở thích của tôi hồi năm nhứt là đoán coi tháng tới hắn sẽ tăng bao nhiêu bậc. Mà lần nào cũng trật lất! Agnes và Fergus mới vào trường nên chắc không biết. Huyền thoại của học viện đó mấy cưng.”

“Thế chị không muốn hợp sức với bọn tôi lật đổ gã Enoch à?” Fergus hỏi, ném cái nhìn hồ nghi vào Sili.

“Cái đó thì ảnh hưởng gì tôi? Đúng là gã độc tài và làm thằng bạn thân tôi khổ sở mấy ngày qua, nhưng không phải lý do chính đáng để phá bỏ hình tượng tôi theo đuổi.”

“Hình tượng chị theo đuổi là Jethro ấy hả? Thiệt ra chuyện Enoch cũng chẳng ảnh hưởng gì tới tôi, chỉ là tôi quan tâm mọi người và muốn giúp đỡ.”

Fergus húp nốt ngụm cà phê cuối, chẳng nói lời nào mà đứng dậy, quay về thành Relicta. Silinsley trơ mắt nhìn cậu đầy bứt rứt, Agnes cũng nhìn theo nhưng bằng đôi mắt khó hiểu. Cô bé không biết Jethro - thần tượng của chị nó - là ai, chẳng hay thực trạng và quan hệ các hiệp hội trong liên đoàn đương thế nào. Và sau bữa ăn đó, nó ngày càng khát khao được vào Salvator đặng giúp sức cho Fergus, thần tượng của nó.

Silinsley và Agnes đều im lặng sau khi Fergus rời đi, cô bé nhìn chị, toan nói gì cho không khí bớt căng thẳng nhưng rốt cuộc cả hai chẳng thể nói gì. Sili thì muốn quay lại thành Relicta để làm hoà với Fergus, tuy cô vẫn không hề muốn gia nhập bất cứ hiệp hội nào. Còn Agnes muốn hỏi chị mình vì sao lại cứng nhắc như thế làm Fergus giận, nhưng nó cũng đâu biết lý tưởng “kiếm sĩ đơn phương độc mã” suốt bốn năm ở học viện có ý nghĩa quan trọng thế nào với chị nó. Rồi hai cô gái rơi vào trầm mặc.

Chung cục người quay về gặp Fergus ở thành Relicta, chính là Agnes. Cô bé hỏi liệu cậu có thể đưa mình đến gặp Celina để đánh giá năng lực hay không, vì hiện không còn để ai luyện tập cùng nên Fergus đồng ý. Mọi việc tương đối thuận lợi cho Agnes vì nó được khen là tiềm năng vượt bậc, kiến thức nền tốt, thế là Celina nhận con bé. Tuy chỉ là thành viên tập sự (chẳng khác gì chân sai vặt) nhưng nó rất cầu tiến và luôn chịu khó học hỏi. Thậm chí ngỏ lời nhờ Fergus dạy kèm (hoá ra cô bé cũng không đến nỗi nhút nhát như lời Sili), cậu đồng ý với điều kiện là nó phải thuyết phục được chị mình gia nhập Salvator. Yêu cầu oái oăm này làm nó đau đầu nhiều ngày, nhưng sau cùng nó vẫn làm hết sức.

Về phần Silinsley, bữa sáng ấy, cô bỏ về và người ta không bao giờ thấy cô quay lại tập luyện với lớp Fergus nữa. Mọi người nhận ra điều này vì cậu cũng biến mất ngay sau đó. Và từ lúc Agnes về nhà sau khi trót hứa với Fergus, nó cứ luôn miệng nài nỉ, cầu xin Sili hãy gia nhập Salvator. Tất nhiên Sili biết đây là chiêu trò của Fergus, và đứa em gái mình giờ đây đã trở thành bộ hạ được cậu phái đi hòng lôi kéo cô nàng. Thực ma mãnh quá! Con bé lải nhải miết về chuyện nó sẽ được làm môn đồ của Fergus chỉ cần Sili chấp nhận. Đến mức suốt hai ngày cuối tuần cô gần như phát điên vì Agnes, con bé xuất hiện khắp mọi nơi và mỗi lần thấy cô là nó đều nói y xì một câu:

“Làm ơn đó, Sili yêu dấu!”

Sili yêu dấu quát:

“Thôi ngay đi!”

Đến nỗi sáng thứ hai, Silinsley cố dậy thật sớm để không chạm mặt con bé quỷ quyệt ấy. Rời nhà trước bình minh và khi tới cổng học viện, luồng sáng cam rực rỡ đã lấp ló sau tháp Danh Vọng, thì cô gặp Fergus. Cậu không nói gì, buông cái nhìn băng giá về phía cô, khiến Silinsley cảm giác cậu không thực sự muốn cô gia nhập hiệp hội, mà chỉ lợi dụng Agnes để trả đũa. Thế là Sili cũng chẳng thèm nói gì, bực dọc lướt qua. Lòng thầm xót thương cô em gái nhỏ. Mọi chuyện cứ dần tồi tệ như thế, cho đến thời điểm không một ai nghĩ sự tình có thể tồi tệ hơn, thì một việc xảy ra tại lễ hội mùa thu đã khiến nó còn tệ hơn thế nữa.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout