V. Gluon, Sợi Chỉ Gắn Kết
Giữa cơn bão hỗn loạn của Quark, nơi những ngọn lửa va chạm và tiếng hét đối nghịch vang vọng, một lời thì thầm lặng lẽ trỗi dậy. Đó không phải tiếng gầm vang hay ánh chớp lóe, mà là một rung động tinh tế vượt ngoài mọi âm thanh, ánh sáng. Gluon xuất hiện, không rực rỡ, không phô trương, chỉ là một dải lụa mịn màng, len lỏi qua đấu trường rực cháy của sáu anh em Quark, thì thầm: Hãy ở lại bên nhau.
Gluon hiện hữu như một bóng dáng mờ ảo, không mang một hình hài cụ thể. Tựa sương mù trôi qua cánh đồng rực lửa, hay sợi dây bạc lấp lánh trong ánh trăng chưa từng có. Mỗi Quark, trong cơn nhảy múa điên cuồng, không thấy Gluon, không gọi tên nó. Nhưng chính Gluon đã chạm vào Up, làm dịu ngọn lửa kiêu hãnh. Nó vuốt ve Down, khiến dòng sông sâu thẳm trở nên mềm mại. Gluon ôm lấy Charm, tựa gió nhẹ an ủi ngôi sao lạc lối. Strange, với những bí ẩn lặng lẽ, cảm nhận được Gluon như một người bạn tri kỷ không bao giờ lên tiếng. Top, ngọn núi di động, khẽ chậm lại khi Gluon lướt qua. Bottom, bụi đất khiêm nhường, ngẩng lên như thể biết có ai đó đang nhìn.
Gluon không tranh cãi. Nó không đòi hỏi ánh sáng, không đòi hỏi một cái tên. Nó chỉ dệt nên những sợi dây vô hình, tựa tơ nhện giăng trên bầu trời không sao, kết nối những Quark đang cố xé toạc nhau trong vũ điệu hỗn loạn. Mỗi sợi dây là một lời hứa: "Dù các ngươi khác biệt, ta sẽ giữ các ngươi lại." Mỗi nút thắt là một lời yêu, không thành tiếng, nhưng kiên định tựa nhịp tim của vũ trụ chưa ra đời.
Trong cõi hỗn mang, Gluon là kẻ hy sinh thầm lặng. Không phải ở tâm điểm rực rỡ như Quark, không ngân vang như Dây, cũng chẳng mơ màng như Trường, Gluon lặng lẽ hiện diện. Nó chỉ là một sợi chỉ, mỏng manh đến mức tưởng chừng tan biến, nhưng bền bỉ đến mức không gì phá nổi. Khi Up và Down va chạm, muốn bật xa nhau trong cơn giận dữ, Gluon lặng lẽ kéo họ lại, tựa một người mẹ ôm hai đứa con đang cãi vã. Khi Charm và Strange lạc lối, Gluon giăng một tấm lưới ánh bạc, dẫn họ về một vòng tròn vô hình. Top và Bottom, nặng nề và khiêm nhường, tìm thấy nhau trong cái chạm nhẹ nhàng của Gluon, như hai bờ sông hòa vào một dòng chảy.
Và rồi, giữa những cú va chạm dữ dội, một khoảnh khắc lặng lẽ ra đời. Không phải Quark ngừng tranh cãi hay vũ điệu dừng lại, mà là một cảm giác, tựa như khi cơn gió ngừng thổi, để lại một khoảng lặng trên cánh đồng. Gluon, trong sự vô danh của mình, cảm nhận được một tia ý thức: "Nếu ta giữ được các ngươi, thì ta cũng đang tồn tại." Không ai nghe thấy, không ai gọi tên. Nhưng từ khoảnh khắc ấy, những hạt đầu tiên, những mảnh ghép của vật chất bắt đầu hình thành, được dệt nên bởi sợi chỉ vô hình của Gluon.
Gluon vẫn lặng lẽ. Vẫn dệt, vẫn kéo, vẫn ôm. Nó không biết rằng mình đang chuẩn bị cho Higgsy, người sẽ trao khối lượng để những mảnh ghép ấy chạm vào nhau. Không ai chứng kiến, không ai ghi nhớ. Nhưng trong cõi hỗn loạn ấy, Gluon cất lên bài ca của tình yêu, tình yêu của sự gắn kết, hy sinh mà không cần được thấy, yêu mà không cần được gọi tên. Đó là tình yêu vô điều kiện, là sự cống hiến thầm lặng định hình nên vạn vật...
Khôi thoáng dừng lại, anh quay sang chạm phải ánh mắt thân thương của Ái Vy, cả hai im lặng trong chốc lát.
Tuấn lên tiếng: "Gluon là gì vậy ba, khó hình dung quá."
Thấy cậu bé nheo mắt khó hiểu, Khôi từ tốn gấp cuốn sách lại, ân cần: "Hôm trước cả nhà mình đi xem 'Buổi hòa nhạc' ở nhà hát thành phố, con có thấy cây đàn to thật to mà chú nhạc công ôm không hết không?" Cậu bé gật đầu, Khôi nói tiếp: "Đó gọi là đàn Cello, tiếng Cello kéo dài trong dàn nhạc, với những đoạn dài dịu dàng xen kẽ những câu ngắn. Hay... như tiếng guitar bass trong một ban nhạc, chúng như nhịp tim đều đặn trầm lắng lan toả giữa không gian và giữ bản nhạc được gắn kết hơn."
Cậu bé gật gù, Ái Vy lên tiếng: "Thôi trễ rồi, cả nhà ăn cơm thôi." Trời bên ngoài đã nhá nhem tối, những ánh đèn đường đầu tiên bắt đầu bật lên, lấp lánh như những vì sao nhỏ trên mặt đất.
Cu Tuấn nhanh chóng bật dậy, thoăn thoắt lấy bát đũa xếp lên bàn ăn. Khôi mỉm cười, bê nồi cơm nóng hổi ra đặt giữa bàn. Ái Vy nhẹ nhàng dọn những món ăn thơm lừng, màu sắc hấp dẫn. Cả căn bếp nhỏ bỗng ngập tràn mùi hương quyến rũ, hòa cùng tiếng lách cách của bát đũa và tiếng cười nói rộn ràng. Buổi tối ấm áp của gia đình lại bắt đầu, sau một buổi chiều đầy những câu chuyện về vũ trụ và những khám phá kỳ diệu.
Tối khuya hôm đó, khi ánh trăng đã len lỏi qua khung cửa sổ, vẽ lên sàn nhà những vệt bạc mờ ảo, Ái Vy trằn trọc không ngủ. Cô quay sang, giọng thì thầm đủ để chỉ Khôi nghe thấy, như một lời tâm sự sâu kín: "Cảm ơn anh... đã kiên nhẫn với con và em."
Khôi đưa tay kéo Vy vào lòng, hơi thở ấm áp phả vào mái tóc cô. Anh hôn nhẹ lên trán cô, giọng nói trầm ấm mà đầy yêu thương: "Sao em lại nói vậy? Anh đã là ba của Tuấn từ khoảnh khắc anh quyết định gắn bó với em, và từ hôm đăng ký kết hôn, điều đó lại càng chính thức hơn. Tình cảm này không nhất thiết phải là máu mủ để trở nên trọn vẹn, em yêu à."
Anh siết nhẹ vòng tay, hơi ấm lan toả, và trong khoảnh khắc ấy, anh biết rằng vũ trụ của mình không chỉ là những hạt, những trường, mà còn là tình yêu thương vô hình, bền chặt, gắn kết họ lại với nhau, giống như Gluon đã gắn kết những Quark. Đó là một sự gắn kết tự nguyện, không cần lời hứa hẹn, mà chỉ cần cảm nhận bằng trái tim.
Sáng hôm sau, khi những tia sáng đầu tiên còn chưa hé mở trọn vẹn sau rèm cửa, Ái Vy rón rén rời khỏi giường. Cô bước đi thật êm, như sợ làm vỡ tan giấc ngủ bình yên của hai người quan trọng nhất đời mình. Trước khi khép cánh cửa phòng ngủ, cô dừng lại, hướng ánh mắt trìu mến nhìn Khôi và Tuấn đang say giấc dưới ánh đèn ngủ vàng dịu. Ánh sáng mờ ảo từ chiếc đèn hắt lên gương mặt Khôi vẻ điềm tĩnh, còn Tuấn thì cuộn tròn trong chăn, đôi má phúng phính ửng hồng, trông như một thiên thần nhỏ. Một nụ cười nhẹ nở trên môi Ái Vy, chứa đựng biết bao yêu thương và sự bình yên hiếm có.
Cô nhanh chóng bước vào bếp, tiếng xèo xèo của dầu nóng trên chảo và tiếng lách cách của bát đũa va vào nhau vang lên, phá tan sự tĩnh lặng của buổi sớm. Ái Vy mở tủ lạnh, tay với lấy mấy quả cà chua mọng đỏ. Khi những ngón tay cô chạm vào lớp vỏ lạnh lẽo, một cảm giác buốt giá bất chợt ùa về, không chỉ từ cà chua mà còn từ sâu thẳm ký ức.
Cô như thấy mình lại đứng đó, dưới một màn mưa xám xịt của nhiều năm về trước, khi bụng đã lùm xùm mang Tuấn. Gió lùa từng đợt, tạt những hạt nước mong manh, nhưng lạnh ngắt, bám vào tấm thân cô độc. Nỗi cô đơn và sự bất an bủa vây, từng giọt mưa như kim châm vào da thịt, và vào cả trái tim đang run rẩy. Cô ôm chặt bụng, cảm nhận sinh linh bé bỏng đang lớn dần bên trong, và một nỗi sợ hãi mơ hồ rằng mình sẽ phải đối mặt với tất cả một mình. Nước mắt hòa vào nước mưa, mặn chát và lạnh lẽo. Lúc đó, cô chỉ ước có một vòng tay ấm áp, một lời an ủi, hay chỉ một ánh nhìn sẻ chia. Cảm giác trống rỗng và yếu đuối len lỏi, khiến cô muốn gục ngã. Nhưng rồi, một sức mạnh vô hình nào đó từ sinh linh bé bỏng trong bụng đã giữ cô đứng vững, nhắc nhở cô rằng mình không thể gục ngã, vì có một sinh mệnh khác đang phụ thuộc vào cô.
Tiếng nước tràn kéo Ái Vy trở lại hiện tại, cô đang đưa tay tắt vòi nước đang chảy thì từ phía sau, một vòng tay ấm áp ôm lấy cô. Vy thoáng giật mình, Khôi lên tiếng, giọng nói trầm ấm bên tai: "Em dậy sớm thế, có cần anh giúp gì không?" Vy mỉm cười, nhẹ nhàng xoay người lại, mắt cô hướng về phía phòng ngủ, giọng có chút ngại ngần: "Anh rửa mặt đi, Tuấn nó dậy bây giờ đó." Khôi tựa cằm vào vai cô từ phía sau, thì thầm: "Con nó còn ngủ say lắm..." Ái Vy mỉm cười. Đúng lúc đó, tiếng cửa phòng vang lên "lách cách", cậu bé Tuấn hai tay dụi mắt bước ra. Khôi nhanh chóng lui lại, Ái Vy lúng túng hắng giọng: "Anh... rửa mặt cho con giúp em nhé."
Khôi bật cười trước vẻ lúng túng đáng yêu của Ái Vy, anh bước đến bên Tuấn, xoa đầu cậu bé rồi bế gọn lên. "Đi đánh răng thôi nào, siêu nhân của ba!" Khôi nói, giọng đầy yêu chiều. Tuấn dụi dụi mắt vào bụng Khôi, rồi cũng khúc khích cười khi được ba cõng vào phòng tắm. Tiếng nước chảy róc rách, tiếng cười đùa của hai cha con hòa cùng mùi thức ăn thơm lừng từ bếp, tạo nên không khí vui tươi của buổi sáng bình yên. Ái Vy nhìn theo, lòng ngập tràn hạnh phúc. Cô biết, dù vũ trụ có bao la đến đâu, có những khái niệm phức tạp đến mấy, thì tình yêu thương và sự gắn kết trong gia đình mới chính là sợi chỉ bền chặt nhất, dệt nên ý nghĩa cho mọi sự hiện hữu.
Bình luận
Chưa có bình luận