1



Shadow bước đi chậm rãi qua hành lang tối tăm của ngôi nhà cổ kính, bộ lông xám bạc của nó lấp lánh dưới những tia nắng yếu ớt len qua các khe cửa sổ kính màu vỡ vụn. Ngôi nhà này đứng sừng sững từ thời những thế kỷ trước, với những bức tường đá xám xịt phủ đầy rêu mốc và những hành lang dài ngoằng dẫn đến những phòng kín mà Shadow chưa từng khám phá hết. Nó đã trú ngụ ở đây được vài tháng, kể từ khi ông chủ nó, một người đàn ông trung niên gầy guộc với mái tóc bạc trắng rối bù và đôi mắt sâu hoắm luôn nhìn chằm chằm vào khoảng không, biến mất trong một đêm mưa gió. Shadow nhớ rõ những buổi tối ông ta ngồi bên lò sưởi lạnh ngắt, thì thầm với chính mình, giọng khàn khàn vang vọng trong không khí ẩm ướt: "Chúng đang đến gần hơn, Shadow à. Chúng từ dưới đất bò lên đó, mày phải cẩn thận nghe không?!" Lúc đó, Shadow chỉ cọ má vào chân ông ta, không hiểu những lời ấy, nhưng giờ đây, trong sự cô đơn của ngôi nhà, những lời nói ấy vẫn văng vẳng trong ký ức nó như một lời nguyền.

Hành lang hẹp và dài, hai bên là những bức tường giấy dán cũ kỹ loang lổ với những vết nứt sâu chạy dọc như mạch máu khô. Sàn gỗ dưới chân Shadow kêu cót két mỗi khi nó di chuyển, những tấm ván đã mục ruỗng ở các góc, nơi nước mưa thấm qua mái ngói lợp xỉn màu. Ở cuối hành lang là cánh cửa chính nặng nề, làm từ gỗ sồi đen kịt với những chạm khắc hình quái vật méo mó mà Shadow tránh nhìn trực tiếp. Ông chủ đã chốt chặt ổ khóa rỉ sét từ bên trong, và Shadow, với bản năng thận trọng của một con mèo hoang, chưa từng cố gắng cào cấu để mở.

Bên phải hành lang là lối vào phòng khách, nơi ánh sáng buổi sáng mờ nhạt chiếu qua cửa sổ lớn với những khung kính màu hình thánh giá vỡ một phần, phủ lên những món đồ nội thất phủ bụi một lớp sương xám. Ghế sofa da nứt nẻ với những vết rách lộ ra lớp bông mục, bàn cà phê gỗ mun với những vết xước sâu hoắm như móng vuốt, và kệ sách cao chạm trần đầy những cuốn sách bìa da cũ kỹ, một số cuốn mở ra với những trang giấy ố vàng ghi chép bằng mực phai. Shadow dừng lại bên chân bàn trong hành lang, cọ má vào cạnh bàn, cảm nhận lớp bụi mịn bám dính trên lông và lớp gỗ lạnh buốt thấm qua da. Đuôi nó ve vẫy nhẹ nhàng, một cử chỉ quen thuộc để xua tan sự lạnh lẽo luôn bao trùm ngôi nhà này.

Nó tiếp tục bước vào phòng khách, mũi khịt khịt ngửi không khí nặng nề: mùi gỗ mục lan tỏa từ sàn nhà, mùi giấy mốc từ kệ sách, và một lớp mùi ẩm mốc từ những bức tường đá ẩn dưới lớp giấy dán. Shadow nhảy lên ghế sofa, móng vuốt thu gọn để không xước thêm lớp da đã rách, rồi nằm dài trên đệm lún sâu. Nó liếm láp bộ lông, làm sạch những sợi lông dính bụi từ hành lang. Ngôi nhà này, dù u ám và lạnh lẽo với những bóng tối dài ngoằng kéo theo mỗi tia nắng, vẫn là nơi trú ẩn tốt hơn những con phố ẩm ướt ngoài kia, nơi Shadow từng lang thang săn chuột và tránh những đôi giày nặng nề của con người. Nó nhớ những đêm mưa, khi ông chủ mở hộp cá hộp và thì thầm: "Ăn đi, Shadow. Chúng sẽ không tha cho cả mày đâu." Giọng ông ta lúc ấy run rẩy, đôi mắt đảo liên hồi về phía cửa sổ, như thể bóng tối bên ngoài đang lắng nghe.

Shadow nhảy xuống sàn, chân chạm vào lớp gỗ lạnh ngắt, và tiến về phía lò sưởi. Lò sưởi đá xám cao lớn, miệng lò đen ngòm với những vết tro bụi còn sót lại từ lần đốt lửa cuối cùng. Nó cọ người vào cạnh lò, cảm nhận lớp đá thô ráp dưới lông, rồi ngẩng đầu nhìn lên ống khói dẫn thẳng lên trần nhà cao vút. Trần nhà là những thanh gỗ chạm khắc hình những khuôn mặt méo mó, mắt trũng sâu và miệng há ra như đang hét thầm. Shadow quay đi, bản năng mách bảo không nên nhìn lâu vào những hình khắc ấy. Nó đi vòng quanh phòng, kiểm tra dưới gầm bàn cà phê, nơi đôi khi có những mẩu vụn bánh mì khô ông chủ để rơi. Không có gì hôm nay. Mùi trong phòng vẫn quen thuộc, nhưng khi Shadow hít sâu, một lớp mùi khác xen lẫn không khí, tanh hắc, nhẹ nhàng, như miếng thịt bị để lâu trong góc tối. Nó dừng lại, tai vểnh lên, lắng nghe. Im lặng. Chỉ có tiếng tích tắc chậm rãi từ chiếc đồng hồ treo tường, kim giờ di chuyển như nhịp thở nặng nhọc.

Nó rời phòng khách, quay vào bếp qua một cánh cửa gỗ kêu cót két khi mở.

Bếp là căn phòng rộng hơn chút, với những tủ gỗ sồi thấp lè tè và bồn rửa đá lớn đã ố vàng. Ánh sáng buổi sáng chiếu qua cửa sổ nhỏ nhìn ra sân sau hoang phế,cỏ dại mọc um tùm và những bụi cây khô héo vươn cành khẳng khiu như bàn tay gầy guộc. Trên bàn bếp, vẫn còn vài mẩu cá khô ông chủ để lại trước khi biến mất. Shadow nhảy lên bàn, móng vuốt chạm vào mặt gỗ sần sùi, rồi cúi xuống ngửi ngửi. Mùi cá mặn vẫn còn ở đó, dù đã khô cứng và phủ một lớp bụi mỏng. Nó cắn một miếng thật lớn, nhai chậm rãi, cảm nhận những sợi thịt dai dẳng trên lưỡi và vị mặn thấm vào nướu. Ăn xong, Shadow liếm láp quanh miệng, nước miếng dính nhớp trên ria mép. Nó nằm dài trên bàn một lúc, nhìn ra cửa sổ bếp. Sân sau dẫn đến một bức tường đá thấp bao quanh, với những vết nứt nơi rêu mọc dày đặc. Xa hơn là khu rừng thưa, nơi sương mù buổi sáng vẫn còn đọng lại, che khuất những thân cây cao vút.

Bất chợt, một tiếng thì thầm vang lên từ dưới bồn rửa, nhỏ, khàn khàn, như giọng ông chủ nó nhưng méo mó hơn: "Shadow... đừng đi xa ta."

Shadow ngồi bật dậy, lông gáy dựng đứng, mắt vàng hoe quét quanh bếp. Nhưng đâu có ai.Rõ ràng...

Nó nhảy xuống sàn, tiến lại gần bồn rửa, mũi khịt khịt. Mùi tanh giờ rõ hơn, lan từ khe hở dưới tủ gỗ. Nó cào nhẹ móng vuốt vào tủ, nghe tiếng gỗ kêu răng rắc, nhưng không có gì đáp lại. Tiếng thì thầm im bặt, chỉ còn tiếng nước nhỏ giọt từ vòi rỉ sét. Shadow lùi lại, tim đập nhanh hơn. Nó nhớ ông chủ từng ngồi ở bàn bếp, thì thầm với nó: "Chúng nghe thấy mày, Shadow à. Chúng từ nghĩa địa bò qua tường. Chúng tìm, chúng tìm mày." Lúc ấy, Shadow chỉ meo một tiếng ngắn, cọ vào chân ông ta để đòi thêm cá. Giờ đây, những lời ấy khiến nó bất an, như thể ông chủ vẫn ở đâu đó trong ngôi nhà, quan sát từ những khe nứt đằng kia.

Shadow rời bếp, quay lại hành lang. Nó dừng bên cửa sổ lớn ở phòng khách, nhìn ra con phố bên ngoài.

Thị trấn nhỏ này nằm nép mình bên rìa khu rừng cổ kính, với những ngôi nhà đá xám tương tự, mái ngói lợp rêu và hàng rào sắt rèn uốn lượn hình những bông hoa héo úa. Phố vắng vẻ vào buổi sáng, chỉ có vài chiếc xe ngựa cũ kỹ dựng bên lề đường và lá thu úa rơi lả tả trên vỉa hè lát đá. Xa xa, Shadow thấy bóng dáng một người phụ nữ mặc áo choàng đen đi bộ chậm rãi, đầu cúi thấp, nhưng bà ta biến mất sau góc phố mà không nhìn về phía ngôi nhà. Không có dấu hiệu bất bình thường nào từ bên ngoài, nhưng gió mang theo một lớp mùi lạ, mùi đất ẩm pha lẫn tử khí, từ hướng nghĩa địa ở rìa thị trấn. Shadow cọ người vào khung cửa sổ, cảm nhận lớp kính lạnh buốt và ẩm ướt dưới lông, rồi quay vào trong. Nó tiến về phòng ngủ của ông chủ ở cuối hành lang, đẩy cánh cửa gỗ nặng nề bằng mũi. Cửa kêu cót két dài, như tiếng rên rỉ từ cổ họng khô khốc.

Bên trong phòng ngủ, không khí nặng nề hơn, với những bức tường treo đầy tranh vẽ những cảnh rừng tối tăm và những bóng dáng mờ ảo. Giường ngủ lớn với khung gỗ chạm khắc hình những con thú méo mó, chăn gối nhàu nhĩ và phủ bụi dày. Mùi của ông chủ vẫn vương vấn, nào là mùi thuốc lá cũ kỹ,mùi  mồ hôi mặn và một lớp mùi bệnh tật, nhưng giờ pha lẫn với thứ gì đó sâu hơn, tanh hắc hơn hẳn.

Shadow nhảy lên giường, cuộn tròn trên gối, cảm nhận lớp vải thô ráp và ẩm mốc dưới lông. Nó nhắm tịt mắt, tai vẫn vểnh lên lắng nghe những âm thanh của buổi sáng: tiếng chim hót xa xăm từ khu vườn hoang sau nhà, tiếng gió rít qua khe cửa sổ kính màu. Nhưng rồi, một tiếng thì thầm khác vang lên từ tủ quần áo khép hờ: "Ở lại... Shadow... chúng sẽ tìm mày." Giọng ấy lại được vang lên lần nữa, nhưng kéo dài, méo mó như vọng từ dưới đất. Shadow mở mắt, lông toàn thân dựng đứng. Nó nhảy xuống giường, tiến lại gần tủ, móng vuốt duỗi ra. Cửa tủ hé mở, lộ ra những bộ quần áo treo lủng lẳng, phủ bụi và mạng nhện. Không có gì di chuyển. Nhưng khi Shadow ngửi, mùi tanh xộc lên mạnh mẽ, từ một vết bẩn trên sàn thảm, một vệt tối màu, khô lại, với những sợi chỉ thấm đỏ sẫm.

Nó cào nhẹ vào thảm, móng vuốt chạm vào lớp vải ướt át bất ngờ, và một giọt chất lỏng đen đặc rỉ ra, nhỏ giọt xuống sàn với tiếng "tách". Shadow lùi lại, mắt mở to. Vết bẩn không phải nước đổ; nó lan ra chậm rãi, và hình như...máu đông đặc đang tan chảy.

Tiếng thì thầm từ tủ vang lên lần nữa, rõ hơn: "Chúng đã ở đây... từ lâu rồi."

Shadow gầm gừ thấp trong cổ họng, đuôi quất mạnh. Nó quay ra khỏi phòng ngủ, chạy dọc hành lang, nhưng mùi tanh theo sau, lan tỏa từ mọi khe nứt trên tường. Ở phòng khách, dưới gầm ghế sofa, nó thấy một vết tương tự, nhỏ hơn, nhưng tươi hơn, với mùi tử khí nồng nặc khiến cổ họng nó co thắt. Shadow dừng lại, thở hổn hển, lắng nghe. Tiếng lụp bụp bắt đầu từ dưới sàn, lặp lại, như móng vuốt cào cấu gỗ từ bên dưới. Và xen lẫn, tiếng thì thầm đồng thanh từ các bức tường: "Shadow... tham gia chúng ta...".

Nó tiến lại gần kệ sách, đẩy một cuốn sách rơi xuống để kiểm tra. Cuốn sách mở ra, trang giấy ố vàng ghi chép tay của ông chủ: "Ngày 17 tháng 10: Chúng bò lên từ nghĩa địa. Xác đầu tiên đã động đậy. Shadow, mày phải chạy đi nhé." Shadow meo một tiếng the thé, giận dữ và sợ hãi lẫn lộn. Nó cào vào trang giấy, xé toạc một phần, nhưng tiếng lụp bụp gần hơn, từ dưới sàn phòng khách. Mùi tanh giờ bao trùm toàn bộ, khiến mắt nó cay xè và nước mũi rỉ ra. Shadow lùi vào góc phòng, lông phồng to, sẵn sàng lao vào bất cứ thứ gì trồi lên. Tiếng thì thầm cười khùng khục từ trần nhà: "Chạy đi... nhưng chúng ở khắp nơi." Nó nhìn ra cửa sổ, phố ngoài vẫn yên bình, nhưng bóng tối trong nhà đang dày đặc hơn, ma mị hơn, như muốn để nó thấy, rằng: ngôi nhà cổ kính này đang sống dậy với những bí mật từ quá khứ.

Shadow di chuyển rón rén quanh phòng, kiểm tra từng góc khuất. Dưới bàn cà phê, vết bẩn lan rộng hơn, và từ đó, một tiếng rên rỉ khẽ vang lên.Không phải gió đâu, mà như hơi thở từ cổ họng ai đó bị nghẹt. Nó dừng lại, tai vểnh cao, cảm nhận rung động nhẹ từ sàn gỗ. Mùi tử khí giờ đặc quánh, bám vào lông nó, khiến da đầu ran ran.

Tiếng thì thầm từ bức tường bên phải: "Ông chủ... gọi mày...".

Shadow quay phắt đầu, cào mạnh vào tường, vôi bột rơi lả tả xuống sàn, lộ ra lớp đá xám với những vết nứt sâu hun hút. Không có gì. Nhưng sâu trong vết nứt, một con mắt nhỏ xíu lóe lên, đen bóng, không chớp, rồi biến mất.

Shadow rít lên, lùi lại, tim đập thình thịch. Ngôi nhà này, với những hành lang gothic uốn lượn và những phòng kín đầy bí ẩn, giờ không còn là nơi trú ẩn nữa; nó là một mê cung của bóng tối, nơi những lời thì thầm ma mị dẫn dắt đến những nỗi kinh hoàng chưa được tiết lộ.

Nó quay về bếp, hy vọng tìm chút bình yên, nhưng mùi tanh đã lan đến đây, từ dưới bồn rửa. Shadow nhảy lên bàn, nhìn xuống khe hở tủ. Một vệt dịch đen rỉ ra chậm rãi, nhỏ giọt với tiếng "tích tích" đều đặn.

Tiếng thì thầm từ dưới sàn bếp: "Đói... Shadow... chia sẻ đi."

Nó gầm gừ, móng vuốt duỗi ra, sẵn sàng cào xé bất cứ thứ gì trồi lên. Nhưng chỉ có im lặng, xen lẫn tiếng lụp bụp ngày càng gần từ hành lang. Shadow nhảy xuống, chạy vòng quanh bếp, kiểm tra cửa sau dẫn ra sân. Cửa khóa chặt, với ổ khóa rỉ sét tương tự cửa chính. Nó cào vào cửa, nghe tiếng gỗ kêu răng rắc, nhưng không mở được. Mùi tử khí giờ xộc vào mũi mạnh mẽ, khiến nó nôn ọe, nước miếng trào ra khóe miệng.

Tiếng thì thầm cười khẩy: 
"Không thoát... mãi mãi ở đây."

Shadow trở lại phòng khách, nằm phục dưới ghế sofa, mắt quét quanh. Bóng tối từ góc phòng dường như di chuyển, dù nắng vẫn chiếu. Một tiếng rắc khô khốc vang lên từ dưới sàn, như khớp xương di chuyển. Nó rình rập, chờ đợi, bản năng sinh tồn thôi thúc giữ im lặng. Nhưng tiếng thì thầm không ngừng: "Chúng... đang thức tỉnh...".
Ngôi nhà cổ kính này, với những bí mật gothic chôn sâu trong tường đá và sàn gỗ, đang thì thầm những lời ma mị, kéo Shadow vào vòng xoáy của nỗi kinh hoàng đang dần lộ diện

1

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout