Chương 5 - Điểm trùng


Khi mà tia nắng đầu tiên ló dạng nơi chân trời cũng là lúc mà mấy người còn lại trong nhà họ Nguyễn bỏ xuống trái tim đang treo cao vì sợ hãi.

Tối qua, sau khi bà Tâm bị quỷ nhập, cô gái cầm đèn kỳ lạ kia đã giúp trấn áp con quỷ, khiến nó không thể tuỳ tiện hành động. Thấy vậy, An và cô hai của cậu cũng chẳng còn dám ngủ nghê gì nữa mà theo cô gái kia, suốt đêm nhìn chằm chằm vào mẹ An đang bị quỷ nhập.

Đến sáng này, thấy con quỷ im im như người vờ ngủ, bà Tâm cũng theo đó mà gục xuống nên đám người mới đặt bà lên phản ở trước nhà, cô gái còn dùng loại chỉ có màu đỏ như máu trói hai tay hai chân bà Tâm lại, rồi dán lên trán bà một lá bùa. Xong xuôi, cô gái mới yên tâm mà nói với An và bà cô hai:

“Tạm thời con quỷ đã bị trấn áp. Nhưng đây không phải là kế lâu dài, kéo dài thêm sẽ khiến người bị nhập hao mòn đến chết.”

An nghe vậy, không kiềm được mà nói với cô gái:

“Vậy bây giờ mẹ tôi phải làm sao? Cô có cách gì cứu mẹ tôi không?”

Cô gái lắc đầu đáp:

“Thông thường bị ma quỷ nhập thì có thể chịu chút thương tổn mà trục hồn nó ra nhưng nữ quỷ này đã thành lệ quỷ, nếu cưỡng chế trục hồn thì mẹ cậu sẽ chết chắc”.

“Có một chỗ tôi thấy lạ là khi đó, rõ ràng con quỷ có thể tấn công ba người để lấy thêm lệ khí nhưng nó lại chọn nhập hồn, chắc chắn là có nguyên nhân khác. Nguyên nhân lớn nhất là nó còn có chấp niệm!”

“Chấp niệm gì cơ?”

An nghi ngờ hỏi cô gái.

“Oán linh hay ma, quỷ thường được sinh ra bởi hai thứ, thứ nhất là oán niệm, là do bị giết chết tức tưởi hoặc bị hãm hại mà chết. Thứ hai là chấp niệm, linh hồn không thể siêu thoát vì còn lưu luyến người hay vật ở nhân gian, lâu ngày sẽ biến thành ma, quỷ”.

“Nếu tôi đoán không lầm thì con quỷ này vừa có oán niệm vừa có chấp niệm cho nên giết người xong vẫn còn cố nhập vào mẹ cậu”.

Vừa suy nghĩ, cô gái vừa hướng An và cô hai mà nói.

Bà Loan nghe thế liền ngập ngừng nói:

“Vậy… bây giờ phải làm sao?”

Với giọng nghiêm túc, cô gái đáp:

“Bây giờ phải tìm hiểu nguồn cội việc này, nếu không được thì chỉ còn cách hỏi quỷ”.

Nói xong, cô gái liền hỏi An và bà cô về những việc kỳ lạ xảy ra gần đây, từ đó biết được nhiều bí mật trong căn nhà này.

Theo lời bà Loan thì trước khi bà Ba Lý chết, nhiều lần có đề cặp đến việc mình bị một người phụ nữ áo đỏ xiết cổ bằng dây thừng, rồi còn nói nhà này có quỷ muốn giết mình. Lúc đó, cả nhà không ai tin vì bà nội của An vốn có sẵn bệnh hen suyễn nên việc thấy hơi khó thở cũng là chuyện thường.

Đến sau khi bà nội An mất, ông nội của cậu cũng cũng bắt đầu hơi lạ. Đầu tiên là mời thầy đến làm phép, mà nhà này đó giờ vốn tin tà, lại thêm chuyện bà Ba mất nên mọi người cũng không nghi ngờ. Rồi từ sau đó cứ thấy ông như lo lắng, sợ hãi cái gì đó nên đâm ra ăn không ngon, ngủ không yên, hiếm khi ngủ được thì lại gặp ác mộng.

Đêm mà ông nội An mất là một đêm mà ông ngủ sớm, cả nhà nghĩ ông mệt quá nên thấy ông ngủ cũng không làm phiền. Đến sáng hôm sau, khi mẹ An vào gọi ông ra ăn sáng thì đã thấy ông nằm bất động, mình mẩy tím tái khắp nơi.

Khi An và bà Loan kể đến đây, đột nhiên nhìn nhau rồi nhận ra một điểm, chính là khi ông nội An mất, nơi cổ đặc biệt tím tái dữ dội như là bị xiết cổ.

Rồi đến khi ông Bình mất mới đây cũng vậy, là do bị xiết đến gãy cổ mà chết.

Có thể thấy, ba cái chết này đều có điểm chung là bị xiết cổ đến chết, thế nên chắc chắn là do con quỷ này gây ra.

Theo cách cô gái nói, người chết đầu tiên thường là người có nhân quả lớn nhất đối với con quỷ, thậm chí có thể là người đã giết chết, khiến nó oán hận mà thành quỷ.

Đến khi nghe An kể về mấy chuyện kỳ lạ trong nhà từ tiếng động không biết từ đâu, cảm giác có người nhìn mình cho đến giấc mơ kỳ lạ mà cậu gặp phải.

Cả ba người đều nhận ra nhà này có kỳ dị, chắc chắn có oan khuất hay bí ẩn nào đó bị giấu đi từ thời ông bà của An kéo đến tận bây giờ.




Ba người thảo luận một hồi, biết có chuyện oan khuất nhưng chẳng có manh mối, phần vì hôm nay là ngày chôn của ông Bình nên tạm thời mọi chuyện được gác sang một bên.

Cứ như đã quen, nghi lễ nhanh chóng diễn ra rồi ông Bình cũng được chôn xuống dưới sự chứng kiến của hàng xóm xung quanh, đôi lúc có người thắc mắc vì không thấy bà Tâm thì An cùng cô cậu liền nói lý do đã thống nhất từ trước là mẹ An đã ngất xĩu vì kiệt sức.


Đến trưa, chuyện chôn cất ông Bình đã xong trong êm đẹp, An cùng bà Loan vừa nhớ lại vừa đi với cô gái tìm kiếm manh mối trong nhà này. Ba người lục tung cả nhà, từ phòng ngủ đến phòng bếp nhưng cũng chẳng tìm được manh mối gì. Dự định tiếp tục đi qua nơi khác thì ngoài cổng có tiếng vọng vào:

“Vợ cậu Bình có nhà không? Tôi đến thắp nén nhang cho cậu…”

Nhìn từ xa, thấy người nói là một bà lão già nua, trên mặt hiền đầy dấu vết của tuổi tác. Dáng đứng của bà hơi kỳ lạ, giống người bị đau chân lâu ngày nên đứng không thẳng nổi.

Thấy vậy, cô hai của An ra mở cửa, vừa nhìn thấy người này liền nhận ra mà kêu:

“Thím Tư? Thím Tư phải không?”

Giọng già nua của bà lão cất lên:

“Cô hai, là tôi Tư Thì đây!”

Hoá ra bà lão là người ở của cái nhà này trước đây, đến khi nhà này không còn của ăn của để nữa thì bị đuổi đi, mấy người lớn như bà Loan hay mẹ An cũng đều nhớ mang máng.

Đi vào nhà, bà lão lần lượt đi thắp nhang bàn thờ, sau đó chấm nước mắt mà đi lại ngồi gần ba người:

“Tôi nhà vốn ở xa xôi, nghe tin cậu Bình mất thì đến nhưng đã trễ, cô cậu đừng trách thân già này”.

Bà Loan đáp:

“Thím Tư nói gì vậy, thím đến là con vui lắm rồi”.

Hàn huyên vài câu, hết hỏi thăm sức khoẻ rồi đến chuyện gia đình, cuối cùng theo cô gái nhắc mà bà Loan hỏi dò với bà lão:

“Thím Tư này! Thím ở nhà này lâu vậy, có biết chuyện…có người nào đó tự tử không?”

Bà lão nghe vậy liền như giật mình, đôi mắt nhìn mấy người mang vẻ sợ hãi, không dám nói ra một lời nào.

1

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout