Sau một đêm dài mệt mỏi, tôi từ từ mở mắt dậy và mong rằng tất cả những gì vừa xảy ra chỉ là mơ. Nhưng rồi hiện thực đã vã vào mặt tôi một cú thật mạnh, vẫn là cái trần nhà ấy, vẫn là cái tường gỗ ấy. Dù cơ thể tôi đã gần như bình phục nhờ tác dụng thần kì của lọ thuốc, nhưng tinh thần tôi vẫn uể oãi vô cùng. Có lẻ tôi vẫn chưa chấp nhận hiện thực rằng mình đang ở một thế giới khác.
Ngôi nhà mà tôi đang ở hình như là của chị Mia, trong đầu tôi lóe lên một vài suy nghĩ. Xuất phát từ tính tò mò, tôi rời giường và đi quanh ngôi nhà xem nó có gì hay ho không.
Tôi phát hiện cách bố trí của ngôi nhà ở đây khá giống với thế giới của tôi, chỉ trừ một vài vật dụng khá kì lạ. Tôi cũng muốn xem nó dùng để làm gì nhưng vì trông có vẻ nguy hiểm, tôi từ bỏ ý định đó. Bên góc trái phía trên của ngôi nhà còn có giá treo đồ, ở đấy treo một cái áo choàng xanh lục có chi chít họa tiết chấm vàng và một cái mũ chóp cao, có lẽ là của chị ta. Nó làm tôi liên tưởng đến những bộ đồng phục của học sinh trường Hogwarts trong bộ phim Harry Potter.
Nhìn chung, căn nhà này khá nhỏ nhưng lại đầy đủ mọi thứ từ giường ngủ, tủ đồ, bếp nút, một cái bàn chứa đầy loại cây cỏ ở trong góc và một cái bàn có lẻ là bàn ăn được đặt ở giữa nhà. Trong ngăn tủ còn lấp ló một số thứ khá nhạy cảm, nhìn thôi cũng có thể đoán được, đồ lót của phụ nữ. Lúc này trong đầu tôi hiện lên một số ảo tưởng đen tối, nhưng tôi nhanh chóng gạc sang một bên và trở về thực tại.
- Ưmmm……
Tôi vươn người mình hết cỡ, có lẻ ở nhà quá lâu đã khiến tôi thấy ngột ngạt khó chịu. Tôi quyết định sẽ đi ra ngoài hóng gió một lát cũng như tìm hiểu thêm về người dân nơi đây. Từ từ mở cánh cửa, tôi rời khỏi nhà.
Vừa bước ra, đập vào mắt tôi là một khung cảnh yên bình. Nắng ấm chiếu rọi, cây cỏ xanh tươi, tiếng chim hót hòa với làn gió mát rượi nghe như một bản tình ca. Thật khác biệt so với thế giới của tôi, nơi mà chỉ có khói bụi với những thanh âm ồn ào. Nhìn xuống phía dưới, tôi có thấy một ngôi làng trông cũng không lớn lắm, có vẻ như ngôi nhà của chị ta ở trên đồi.
Theo con đường mòn dẫn xuống dưới, tôi bước đi chậm rãi để quan sát cảnh vật nơi đây. Đi được một lúc, tôi đã xuống đến chân núi, thêm một đoạn là có thể đến được ngôi làng. Đang đi thì tôi cảm thấy mệt trong người, bụng tôi reo lên, chợt nhận ra từ khi đến thế giới này tôi chưa có gì để bỏ bụng, không biết trong làng tôi có thể xin ít đồ ăn không. Mãi suy nghĩ linh tinh, tôi đã vào đến làng lúc nào không hay. Theo như lời chị ta nói, có lẻ đây là làng Ortel. Mong là người dân ở đây họ sẽ thân hiện và cho tôi cái gì đó để bỏ bụng. Nhìn về phía trước, tôi bắt gặp một cô gái đang phơi đồ. Vẻ ngoài của cô trông khá trẻ tuổi, mái tóc nâu ngang vai, trang phục rất bình dị. Tôi thử đến và xin chút gì đó để ăn.
- Chị ơi, có thể cho em xin ít đồ ăn được không ạ?
- Uacalia? (Cậu là ai?).
- Vâng? em muốn xin ít gì đó để ăn ạ?
- Uacgnadionigeht? (Cậu đang nói cái gì thế?).
Tôi bắt đầu cảm thấy hoan mang, rõ ràng tôi đã có thể hiểu được những gì mà bà chị pháp sư kia nói. Nhưng ở đây, tôi vẫn không hiểu những gì chị gái này nói được. Chị ta cũng nhìn tôi với vẻ bối rối. Tôi không biết lúc này mình nên làm gì thì đột nhiên phía xa kia có một giọng nói quen thuộc.
- Này! Tên kia!
Đó là giọng nói của Mia, chị ta vội vã chạy đến chổ tôi.
- Tôi đã bảo cậu là nên ở yên trong nhà mà!
Chị ta hỏi tôi với giọng tức giận, tôi đang không biết trả lời như thế nào thì chị gái kia cắt ngang.
- Mia, uaciartaikaliayav? (Mia, cậu ấy là ai vậy?).
- C-chị Anna, à thì… Cậu ta là… Bạn của em!
- yanuacyaocionigodgnuhn… Ihcgnohkueih (Nãy cậu ấy có nói gì đó nhưng… Chị không hiểu).
- T-thật ra… Cậu ấy vừa tỉnh lại sao cơn mê ạ, nên cậu ta có thể sẽ nói những lời khó hiểu.
Tôi đứng ngoài quan sát cuộc đối thoại, Chị Mia có lẻ đang giải quyết sự nghi ngờ của chị gái kia. Thật kì lạ, tôi vẫn nghe hiểu được những gì chị Mia nói, còn chị gái kia thì không.
- Culyanihcociohos… (Lúc nãy chị có hơi sợ…).
- Vâng ạ vâng ạ, em xin lỗi vì đã làm chị sợ, nhưng mà cậu ấy sẽ không làm hại ai đâu ạ.
- UenMiaadionyaviorihtioht (Nếu Mia đã nói vậy rồi thì thôi).
- Dạ vâng, chúc chị một ngày tốt lành.
Đối thoại xong, Mia liền kéo tôi sang chổ khác. Đi được một lúc, tôi và chị ta đã đến bờ sông, chị ta dừng lại.
- Này.
- S-sao ạ?
Chị ta vẫn giữ thái độ giận dữ, tôi nghĩ mình nên ăn nói thật cẩn thận.
- Chẳng phải tôi đã bảo cậu rằng nên ở yên trong nhà rồi sao?
- À...
- À? Cậu thậm chí còn không nghe lời dặn dò của tôi, cậu thật sự muốn chết lắm à.
- E-em không hiểu, em vẫn có thể nghe hiểu được những gì chị nói mà.
- Là do tôi đã dùng phép dịch thuật để nói chuyện với cậu đấy! Tên ngốc.
- Ê-ể, phép dịch thuật?
- ...
- Em xin lỗi em xin lỗi, chị đừng tức giận…
Lúc này chị ta tay ôm đầu, miệng đang lẩm bẩm gì đó.
- Tức điên thật chứ.
- Sao cơ ạ?
- Không có gì.
Chị ta hít lấy một hơi thật sâu và thở ra, lúc này chị ta có vẻ như đã bình tỉnh lại.
- Là lỗi của tôi, lúc đấy tôi nên giải thích với cậu rõ ràng hơn.
- Vâng?
Lúc này chị ta đột nhiên xin lỗi tôi, dù tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì.
- Để tôi nói rõ lại, thế giới này tồn tại một thứ gọi là ma pháp.
- Là phép thuật có thể làm mọi thứ phải không ạ?
- Ồ, kẻ ngoại địa như cậu cũng có hiểu biết nhỉ? Nhưng cũng không hẳn là mọi thứ.
- Ahaha…
- Đúng như cậu nói, ma pháp là thứ có thể phá vỡ quy luật của tự nhiên.
- Vậy lý do mà em có thể hiểu chị nói là…
- Tôi đã sử dụng ma pháp, cụ thể là phép phiên dịch, nó cho phép tôi hiểu được ngôn ngữ của các loài kể cả ngôn ngữ kì lạ của cậu.
- Đó là lý do vì sao em có thể hiểu được những gì chị nói sao?
- Đúng vậy, những người khác không thể hiểu được cậu nói gì, cậu mang hình dạng con người nhưng lại nói ngôn ngữ kì lạ, điều đó sẽ khiến người dân thấy sợ hãi.
Đúng như những gì chị ta nói, nhớ lại khoản khắc lúc nãy, chị gái kia ít nhiều gì cũng có phần sợ hãi.
- Đó là lý do tôi không cho phép cậu tự ý ra ngoài đấy.
- Nhưng… em không biết lúc nào mình sẽ quay về được, chẳng phải việc không hiểu ngôn ngữ ở đây sẽ rất bất tiện sao ạ.
- Hừm…
Chị ta cuối mặt xuống, khoanh tay lại, trông có vẽ đang suy nghĩ gì đó.
- Tôi có một bảng chữ cái còn cất ở trong nhà, tôi có thể dùng nó để dạy cậu, dù sao nếu cậu không biết gì về ngôn ngữ ở đây, việc đó sẽ đem lại phiền phức cho tôi.
- À vâng, nhưng sao chị không dạy em phép phiên dịch luôn ạ?
Hồi ở thế giới của tôi, tôi đã từng muốn sữ dụng ma pháp, bây giờ được gặp người thật việc thật, nhờ chị ta chỉ bảo một chút chắc không sao.
- Không được.
- S-sao vậy?
Thật sự tôi không thể được học ma pháp sao.
- Vì tôi không cảm nhận được lõi mana trong người cậu.
- Ể? Chỉ thế thôi sao?
- Ừ. Cậu mau quay về nhà đi, trước khi rước thêm rắc rối cho tôi, tôi còn việc phải làm nữa đấy.
Chị ta bỏ đi nhanh chóng và cũng không giải thích gì thêm. Tôi cảm thấy hơi thất vọng khi biết mình không thể học phép thuật. Nhưng không sao, mục tiêu đầu tiên là phải học được ngôn ngữ của thế giới này, khi có được khả năng giao tiếp, tôi sẽ hướng đến việc học những kĩ năng sinh tồn. Dù có lẻ việc này sẽ mất khá nhiều thời gian nhưng để có thể trở về nhà, tôi sẽ làm tất cả mọi thứ.
- Được rồi! bắt đầu thôi nào.
Một tuần trôi qua kể từ ngày hôm đấy, vào một buổi sáng đẹp trời. Ánh nắng dịu dàng xuyên qua tán lá xanh biếc, chiếu rọi xuống một khoảng đất trống trước nhà, nơi chị ta đang kiên nhẫn chỉ cho tôi những ký tự kỳ lạ.
Chúng không giống bất cứ chữ viết nào mà tôi từng thấy ở thế giới của mình. Những đường cong mềm mại, những nét gãy dứt khoát, tựa như hình vẽ nguệc ngoạc của những đứa trẻ ở thế giới của tôi, chỉ khác là nó có ý nghĩa.
- Đây là “Yac” (cây).
Mia vừa nói vừa dùng ngón tay vẽ lên mặt đất một ký tự phức tạp. Âm thanh phát ra từ cổ họng cô du dương và lạ lẫm. Tôi cố gắng bắt chước theo, vụng về vẽ lại ký tự của chị ta. Tôi cảm thấy mình như một đứa trẻ mới tập bò, mọi thứ đều mới mẻ và khó khăn.
- Ahhh, việc này khó hơn mình tưởng!
- Đừng tỏ ra lười biếng nữa, không phải lúc nào tôi cũng có thời gian dạy cho cậu đâu.
Mia nhìn tôi với cặp mắt phán xét, mà chị ta cũng bỏ ra thời gian để dạy cho tôi, tôi cũng nên cố gắn học tập.
- Vâng vâng, chị tiếp tục đi ạ.
Ngày qua ngày, Mia không chỉ dạy tôi ngôn ngữ mà còn cả những điều cơ bản về thế giới này. Tôi được biết, Vương Quốc Sineria nằm ở rìa phía đông của lục địa, giáp với bờ biển rộng lớn. Ngôi làng tôi đang sống nằm ở ngoại ô phía bắc vương quốc nên ngôi làng khá gần với biên giới. Phía bên kia biên giới chính là dãy núi rừng rộng lớn, phía sau là Đế Quốc Alabaron. Được biết là có nhiều hiềm khích chính trị với Sineria. Vương quốc giáp phía nam của Sineria tên là Mucia, một quốc gia chuyên về giao thương và buông bán. Sở hữu những mỏ khoáng sản phong phú, ngoài ra còn có những cảng lớn chuyên xuất khẩu khoáng sản khắp nơi trên lục địa. Tôi còn được biết chị ta đã theo học tại học viện Victoria, nơi đạo tạo dành cho nhiều chủng tộc khác nhau.
Mia còn khoe với tôi rằng chị ta đã đỗ kì thi đầu vào ngay lần đầu tham gia và kể về nó trong rất phấn khích. Mà khá giống với tôi đã nghĩ, ngoài con người, ở đây còn có những chủng tộc khác sinh sống tại lục địa này.
Chị ta còn kể về những dòng sông chảy ngược, những dãy núi cao trót vót trãi dài khắp nơi, những khung rừng rậm lớn, những loài sinh vật kì lạ và những chủng tộc chung sống hòa bình tại học viện. Cô giải thích về sự khác biệt trong phong tục tập quán giữa các quốc gia, về cách người dân nơi đây coi trọng sự cân bằng của tự nhiên và lịch sử lâu đời. Tôi nhận ra rằng thế giới này không chỉ kỳ lạ mà còn ẩn chứa một vẻ đẹp và sự phức tạp mà tôi chưa từng tưởng tượng. Mỗi từ ngữ mới, mỗi câu chuyện Mia kể, lại mở ra một cánh cửa sổ mới trong tâm trí tôi.
Để nâng cao trình độ ngôn ngữ và hiểu biết về văn hóa, tôi thường xuyên lén xuống làng vào những lúc chị ta đi hái thuốc. Có vẻ chị ta đã giới thiệu tôi là một người bạn xứ xa với những người ở đây. Tôi thường xuyên nói chuyện với những người trong làng để nâng cao khả năng giao tiếp của mình, tôi cũng thường phụ giúp công việc cho họ và học được nhiều kĩ năng hơn. Dần dần tôi đã quen biết nhiều người hơn, và dần họ cũng đã quen với sự hiện diện của tôi, mỗi khi gặp tôi đều gửi tôi lời chào.
Vào một ngày tôi nọ, tôi đang phụ sửa mái nhà cho chị Anna.
‘Cạch cạch’ âm thanh búa gõ.
- Này!
Một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau.
- A-aa, chị Mia đấy à…
Là Mia, theo lý thì giờ này chị ta phải đi hái thuốc rồi, có vẻ việc tôi lén xuống làng đã bị phát hiện.
Chị ta nhìn tôi với ánh mắt nghiêm nghị, dường như chuẩn bị la mắng tôi.
- Cậu xuống đây cho tôi! Chả phải tôi bảo cậu nên ở yên trong nhà rồi sao?
- Thôi nào Mia, em đừng la mắng cậu bé vậy chứ.
Chị Anna từ trong nhà bước ra, tay cầm theo một rỗ bánh mì với sữa.
- Này bé Aran! Chị đem đồ ăn cho em nè! Xuống đây!
- Chị Anna! Chị không cần phải đối tốt với tên nhóc đó đâu!
Hình như Mia vừa bảo tôi là tên nhóc. Này nhé, nhìn vậy chứ chị hơn tôi có vài tuổi thôi đấy, âm thầm trừ điểm chị rồi nhé, tôi nghĩ thầm.
- Tôi bảo cậu xuống cậu vẫn ngồi lì trên đấy à?
- Vâng vâng! Em xuống đây!
Tôi nên xuống nhanh trước khi chị ta thật sự nổi giận.
- Này Mia à, em đừng ích kỉ thế chứ! Giữ một cậu trai trẻ trong nhà là không tốt đâu nha.
Anna cười đầy nham hiểm. Lúc này khuông mặt Mia đỏ bừng.
- C-chị à!
- Ahaha chị đùa tí thôi mà.
Tôi vừa leo xuống, Mia liền cầm tay tôi chạy nhanh về phía rừng.
- Ê-ể, gì vậy chị… Á! Chị chậm lại xíu đi!
- Cậu im lặng mà đi theo tôi!
- Nhưng mà chúng ta đi đâu?
Tôi hỏi trong khi chị ấy vẫn tiếp tục kéo tôi.
- Từ nay cậu hãy cùng tôi lên rừng hái thuốc.
- Nhưng…
- Không nhưng gì hết!
Thoáng chốc thấy tai của Mia đỏ bừng, không biết lúc nãy họ đã nói gì với nhau nhưng tốt nhất là tôi không nên hỏi nếu không muốn bị ăn chửi.
Đến bìa rừng, bước chân cả hai dần chậm lại, chị ta cũng buông tay và bắt tôi đi theo.
- N-này chị Mia.
- Sao nào?
- Thật ra thì… Em không có ý làm phiền gì những người trong làng đâu.
- Tôi biết rồi.
- V-vâng?
- Cậu nghĩ việc cậu xuống làng không có ai nói với tôi sao?
- Ahaha… Cũng phải.
- Nhưng cậu biết không, khi tôi nhìn thấy những ánh mắt vui vẻ của người dân dành cho cậu, tôi bỗng chốc cũng đã vui lây.
Giọng nói của cô vang vọng xen lẫn tiếng gió xào xạc dưới những tán cây, hoà cùng với âm thanh hót vang của bầy chim nhỏ. Tôi không đáp lại nhưng trong lòng lại nhen nhóm cảm giác vui khó tả, dường như lời nói ấy đã khẳng định rằng tôi xứng đáng thuộc về nơi này.
Tôi im lặng và theo chân Mia tiến vào khu rừng.
Bình luận
Chưa có bình luận