Chương 2: Trăng non & biển lặng (2)




“Ừm, hoàn hảo rồi!” 

Trang Nhi hài lòng ngắm nhìn nghệ sĩ nhà mình. Vì chưa có ekip, nên trước giờ trợ lý là cô luôn lo trang điểm và phối đồ cho Minh Hoàng. Hôm nay Minh Hoàng đeo kính, diện áo sơ mi trắng, khoác ngoài blazer xám kết hợp với quần tây. 


Đến với chương trình truyền hình thực tế mang tên “Góc nhỏ ngày qua ngày”, khách mời sẽ diễn theo hoạt cảnh ngẫu nhiên được chọn bằng nhiều cách tùy theo các tập: bốc thăm, quay số random,... Lúc Minh Hoàng xuất hiện, ekip chương trình đều nhìn cậu. Phần vì tò mò một nghệ sĩ trước giờ đều hoạt động bên nước bạn có điểm gì mới lạ, phần vì bị thu hút bởi gương mặt đậm chất trai Hàn kia. Hoàng vừa bước vào phòng thay đồ liền bước nhanh đến bên cạnh Nam - người duy nhất cậu quen.

“Ồ… Hoá ra anh theo phong cách này à?”

“À, đây là hình tượng của anh, từ hồi hoạt động ở GLW rồi.”

Nếu không quen biết từ trước, có lẽ hắn còn tưởng anh là nam sinh Hàn Quốc nào đi lạc. Hoá ra hình tượng của anh là kiểu vibe nam thần học đường, thanh lịch? Còn hắn theo style năng động với áo thun, khoác bomber kèm quần jogger và giày thể thao.

“Căng thẳng thật đấy… Lại còn không có kịch bản trước nữa.”

“Đành chịu thôi. Giờ chương trình thực tế chú trọng nhất là chân thực. Nếu phổ biến trước nội dung thì khách mời đều sẽ chuẩn bị cẩn thận, như vậy còn đâu là chân thực và thú vị nữa! Đừng lo, có em hỗ trợ đây mà. Ủa, anh cứ nheo mắt nãy giờ, ổn chứ?”

Hoàng giật bắn mình khi nghe thấy lời thì thầm sát bên tai. Hơi thở ấm nóng phả vào má, đập vào khoé mắt cậu là góc sườn mặt quen thuộc của hắn. Ghé sát thế từ bao giờ vậy? Theo phản xạ, cậu né vội sang bên. Hắn cảm thấy hơi buồn cười trước phản ứng này

“Hơi mỏi mắt thôi.”

“Em đem thuốc nhỏ mắt, anh dùng không?”

“Thế thì cảm ơn em quá!”

Nam dùng cả hai tay, nhẹ nhàng nhấc chiếc kính khỏi khuôn mặt cậu khiến cậu bối rối. Hắn định làm giúp cậu à?

“Anh tự…”

“Ngẩng đầu lên đi anh.”

Kính người ta tháo hộ rồi, tay người ta cũng cầm sẵn lọ thuốc rồi. Hoàng đành ngoan ngoãn làm theo.

Khoảng cách này thật sự quá gần.


“Anh Minh Hoàng!!!”

Giọng nói ấy rất to và vang.

“Anh từng ra mắt trong nhóm idol thật sao? Anh hát cho em nghe được không? Tuyết ở Hàn Quốc lạnh cỡ nào? Nghe anh Bách Tùng kể rằng anh từng là idol, em rất tò mò và muốn trò chuyện với anh!”

Một bóng người nhỏ nhắn lao đến nắm tay cậu, đôi mắt mở to lấp lánh như có vì sao rơi vào đồng tử. Đường nét trên khuôn mặt em mềm mại dễ thương, đôi tay không chai sần, chạm vào là biết chưa cần chịu cực bao giờ.

“Bảo Lâm, em hấp tấp quá!” Bách Tùng đứng phía sau em nhắc nhở, nhưng ngữ điệu chẳng có chút trách móc nào.

"A, đúng nhỉ. Xin lỗi, em hơi vội vàng." Bảo Lâm thu tay về.

Nhất thời Hoàng quên khuấy mất sự ngượng ngùng ban nãy, sự tập trung đặt cả vào hai đứa nhóc trước mặt. Nam giới thiệu cho cậu rằng chúng là nghệ sĩ mới nổi gần đây, đến với chương trình với tư cách khách mời như hắn và cậu. Nguyễn Bách Tùng là ca sĩ, diễn viên còn Hoàng Bảo Lâm là ca sĩ, rapper. Hai ngôi sao sáng này đang được coi là đáng chú ý nhất của thế hệ nghệ sĩ trẻ.

"Em chưa từng qua Hàn Quốc, cũng chưa từng gặp trực tiếp idol Kpop nào, trông anh lại điển trai nữa nên rất muốn kết bạn với anh!" Đôi mắt Bảo Lâm ánh lên ngưỡng mộ không hề giấu che.

Giờ mà cho Minh Hoàng kể chuyện thật thì đến sáng mai cũng chẳng hết được, cho nên cậu hẹn em đợi quay xong chương trình rồi tính.


Rất nhanh, khi tiếng báo hiệu vang lên thì máy quay lập tức bắt đầu ghi hình. Dưới sự dẫn dắt tự nhiên và dí dỏm của nữ MC nghệ danh Marshmallow, khán giả trường quay lập tức có một tràng cười thoải mái, trong bầu không khí thuận lợi ấy, cô bèn giới thiệu bốn khách mời hôm nay.

Đầu tiên là ca sĩ, rapper Hoàng Bảo Lâm - nghệ danh Sunshine, được chú ý sau khi đạt giải Á quân cuộc thi lớn “Sân khấu ước mơ”. Em có tài nguyên mạnh, có chống lưng nên hiển nhiên vài người hoài nghi em là “tài không đợi tuổi” hay chỉ đang dựa dẫm vào thế lực đứng sau mình.

Thứ hai là ca sĩ, diễn viên Nguyễn Bách Tùng - nghệ danh Neil, được ca ngợi sau khi đạt giải Quán quân cuộc thi “Sân khấu ước mơ” và bộ phim “Vết nứt” nó góp mặt được đánh giá cao. 

Tiếp theo là ca sĩ, rapper Nam Ocean, là tác giả của loạt hit đình đám làm mưa làm gió trên thị trường âm nhạc. Hễ hắn ra sản phẩm mới là chắc chắn Tiktok, Threads, Facebook,... sẽ bị “xâm chiếm” ngay, mười người đăng video thì phải đến tám người ghép bài hát của hắn.

Cuối cùng là cựu thành viên nhóm GLW - Kitsu Minh Hoàng. Hầu như khán giả Việt Nam chưa có nhiều thông tin về cậu.

Và cách chọn hoạt cảnh tập này là… đua vịt chọn tên. 

Đúng thế, chính là cái trò đua vịt random các bạn nghĩ đấy. Có đợt nó rất được các giáo viên hưởng ứng để gọi học sinh kiểm tra bài cũ. 

Sau khi chú vịt đầu tiên về đích, chủ đề của tập hôm nay cũng được quyết định: Trường học. Bốn khách mời sẽ tuỳ ý chọn trang phục và vai trò cho mình và diễn theo chủ đề là được. 

🎵🎵🎵

Vài ngày sau, thứ bảy, chương trình “Góc nhỏ ngày qua ngày” công chiếu tập phim đã quay hôm ấy. Minh Hoàng nằm nhoài ra, vào broadcast Instagram của FC Nguyệt sắc (ánh trăng) nhà mình. Đối với nghệ sĩ, tính năng broadcast Instagram vốn là một “phòng chat”  nơi gửi tin nhắn, hình ảnh, video tới người hâm mộ. Không giống những bài đăng hay story thông thường, nghệ sĩ lên broadcast tâm sự, chia sẻ từ vấn đề tầm phào đời thường cho đến thông báo quan trọng, giúp kết nối và tương tác gần gũi hơn với fan.

Trong group hiện có khoảng chín trăm thành viên, trong đó hai phần ba là người Hàn và còn lại là người Việt Nam. Họ đã theo dõi cậu từ hồi thuộc nhóm nhạc cũ.

[Kitsu Minh Hoàng: Vài phút nữa Góc nhỏ ngày qua ngày sẽ lên sóng. Mong mọi người đón xem chương trình tại Việt Nam đầu tiên Kitsu góp mặt nhé!]

Rất nhanh, các fan lập tức đáp lại tin nhắn của cậu. Vì cậu không bật chức năng trả lời nên fan chỉ có thể phản hồi bằng cách thả cảm xúc. Minh Hoàng tắt điện thoại, đôi mắt dán chặt vào màn hình laptop đặt trên chiếc bàn nhỏ dựng trên giường, vừa xem vừa lướt đọc phần bình luận trực tiếp sôi động không ngừng.

[Bé Sunshine đáng yêu quá đi!]

[Neil cười một cái mà tôi muốn quỳ lạy nhỏ.]

[Lâu rồi Nam Ocean mới tham gia chương trình truyền hình.”

[Người thứ tư trông lạ mặt thật. Nhưng mà đẹp trai ghê! Bạn này người nước ngoài à? Trung hay Hàn vậy?]

Trên màn hình, Marshmallow nở nụ cười thân thiện, giao lưu với nghệ sĩ khách mời:

“Năm nay đúng là sự bùng nổ của thế hệ gen Z! Nhiều người khẳng định tiềm năng của các em còn làm cho những tiền bối phải trầm trồ. Ý kiến của các em thế nào?”

“Đối với em, dù là thế hệ nào, mục đích sau cuối của người nghệ sĩ vẫn hướng đến nền âm nhạc nói chung. Em nghĩ ai cống hiến hết mình và cháy hết sức cho đam mê đều đáng trân trọng!”

“Đúng thế, nghệ thuật vị nhân sinh. Nếu những sản phẩm của chúng ta không thay đổi được gì đó nơi khán giả, không giúp khán giả sống tốt hơn phần nào, nghĩa là đã thất bại mất rồi.”

Bảo Lâm và Đặng Nam lần lượt trả lời.

“Hôm nay, cặp bạn thân Neil-Sunshine cùng xuất hiện, dự báo chương trình sẽ có rất nhiều người đón chờ cho xem! Thật ngưỡng mộ tình bạn đẹp của hai em, cả hai đều có tài và cùng động viên nhau trưởng thành hơn.”

“Trưởng thành hơn á? Em thì còn hợp lý, chứ Sun vẫn loi nhoi có khác gì đâu? Chương trình này cũng là Sun tham gia nên em đi theo trông em ấy.”

Bảo Lâm chưa kịp đáp lời MC thì đã cứng họng trước câu nói của Bách Tùng. Em bĩu môi nhìn nó, không hài lòng khi nó coi em như trẻ con. 

[Thì ra 22 tuổi đi trông em bé 2,1 tuổi.]

[Sunshine trông như muốn dỗi ấy.]

Nữ MC bật cười rồi hỏi sang Đặng Nam. 

“Mỗi lần chiến thần tạo hit là em ra sản phẩm âm nhạc đều khiến công chúng đứng ngồi không yên. Đến với chương trình, em có điều gì muốn chia sẻ không?”

“Rất cảm ơn mọi người luôn ủng hộ! Tham gia Góc nhỏ ngày qua ngày, em muốn người hâm mộ hiểu thêm về mình khi không cầm mic hát, mọi người đừng chuyển kênh nhé!” Cuối câu, Nam nhìn thẳng vào camera và nháy mắt.

[Trang phục bình thường mà sao vẫn không dìm được nhan sắc đó nhỉ!]

[Lại còn nháy mắt, anh ta biết mình đẹp đây mà.]

“Và giờ ta cùng đến với một nghệ sĩ còn khá mới - Kitsu Minh Hoàng, đây là lần đầu em tham gia chương trình thực tế Việt Nam, cũng là lần đầu trở về quê nhà sau ba năm nơi xứ sở kim chi, em có gì muốn chia sẻ không?” 

Nghe Marshmallow hỏi đến Hoàng, hắn nắm lấy tay cậu nâng lên để tạo đà đẩy nhẹ cậu lên phía trước một chút. Trong thoáng chốc, ánh mắt cả hai lướt qua nhau.

“Xin chào mọi người, mình là Kitsu Minh Hoàng, cựu thành viên nhóm GLW. Vì dịch bệnh và vài vấn đề cá nhân nên đáng tiếc bọn mình đành ngừng hoạt động, giờ đây mình trở về cống hiến tài năng cho nước nhà. Mong rằng có thể đem đến làn gió mới cho âm nhạc quê hương!” Cậu mỉm cười ngọt ngào.

“... Chị sẽ không nói là tim bị hẫng nhịp vì dung nhan của em đâu. E hèm, vậy thì em có thể hát một đoạn nhỏ chứ?”

[Má ơi đẹp mà đẹp theo kiểu dịu dàng, tươi sáng ấy! Là người Việt chính gốc sao? Mới đầu còn tưởng trai nước ngoài.]

[Giọng hát ấm thật đấy.]

Minh Hoàng phì cười khi loạt bình luận về mình hiện lên. Thường thì ai gặp cậu, câu đầu tiên đều khen: “Đẹp trai ghê!”

Cuối cùng cũng đến phần chính.

Bức màn sân khấu được kéo ra, bối cảnh bên trong là một lớp học. Phấn trắng, bảng đen, bàn ghế xếp san sát.

Máy quay lia một đường cận cảnh khách mời. Cả bốn người mặc kiểu đồng phục sơ mi quần âu thường thấy của học sinh cấp ba. 

Minh Hoàng đang cúi đầu, tay trái bấm máy tính, tay phải cầm bút chì 2B để khoanh đáp án - Trông thực sự ra dáng học sinh. Đặng Nam ngồi kế bên, nằm gục xuống bàn hướng mắt sang phía cậu, đôi mắt đen lay láy ánh lên nét cười. Bảo Lâm dựa đầu vào vai Bách Tùng, mỗi người đeo một bên của tai nghe bluetooth, khúc khích cười nói về bài hát đang phát trên điện thoại. Bầu không khí ấm áp và tràn đầy sức sống như đang quay bốn học sinh Trung học phổ thông bình thường vậy. 

Đột nhiên, Đặng Nam ngồi thẳng dậy, thốt ra một câu không ai ngờ đến: “Này, chẳng biết trong tù như thế nào nhỉ?”

“...?”

Không gian thình lình rơi vào quãng chết lặng. Phần bình luận cũng khựng lại. Sao tự dưng lại hỏi cái này?!

“Muốn đi hay sao mà hỏi?” Hoàng quăng ánh mắt khó hiểu cho hắn, vẻ mặt này không hề diễn.

“Tự nhiên tò mò thôi. Vào đấy sẽ làm những gì?”

“Thì ăn cơm , lao động vì , sống vì .” Lâm vừa che miệng cười vừa xen vào.

“Ừ đấy. Còn nữa, vào đó có khi được một ngày mười anh ghé thăm trông nom, tha hồ mà lựa.” Hoàng bắt đầu hùa theo.

“Thế mọi người cùng phấn đấu mỗi năm đi một lần nhé. Mai mốt tôi theo Luật cho, ai học Tài chính không?” Tùng tắt nhạc, quay hẳn xuống để trò chuyện. 


MC đang đứng sau cánh gà: “...?”

Ekip chương trình: “...?”

Phương thức "tạo mảng miếng" nhằm gây hài của Lê Đặng Nam độc đáo thật...

[Hahahaha!!! Nhất định tổ sản xuất không ngờ đến trường hợp này đúng không?]

[Vô tri nhưng thấy chân thực đấy chứ. Hồi còn đi học, tôi và bạn bè toàn nói chuyện vớ vẩn tào lao kiểu này.]

[Đúng vậy, chẳng rõ mọi người thế nào chứ mấy đề tài kì cục ấy là chủ đề bàn luận vô thưởng vô phạt của học sinh thời tôi.]

Thậm chí chương trình đòi hỏi sự chân thực đến mức khiến họ đã làm bài kiểm tra ngắn ngay tại trường quay. Ngày trước môn thế mạnh của Minh Hoàng là Ngữ văn nên dù đã lâu không cầm bút vẫn dễ dàng đạt tám phẩy hai lăm, Bách Tùng được bảy tròn còn Bảo Lâm và Đặng Nam đồng điểm sáu. 

Sau khi đọc cả hai tờ kiểm tra của hai kẻ sáu điểm, Hoàng và Tùng quay sang nhìn nhau với ánh mắt phức tạp.

“Nam Ocean, đề bài câu nghị luận xã hội là viết đoạn văn khoảng hai trăm chữ về vai trò của sức mạnh tiềm ẩn bên trong mỗi người. Đây là nghị-luận-xã-hội! Nó phải thực tế, đúng chứ?”

“Vâng?”

“Còn thắc mắc à? Đọc lại dẫn chứng của mình xem!”

Theo lời Hoàng, máy quay lia xuống bài văn của hắn.

“Về vấn đề này, tôi nhớ về một chàng trai từng bị bạn học bắt nạt" Câu đầu tiên còn bình thường, nhưng liền sau đó là: “Và rồi, cậu đã bị nhện cắn và đánh thức năng lực tiềm ẩn của bản thân, trở thành Spider Man chiến đấu chống lại cái ác.”

...

[Ha ha! Nghĩ thế nào mà dám viết cái này vào bài vậy anh.]

[Nếu đường cùng, không nghĩ ra dẫn chứng có thể quay về lối mòn cũ là Bác Hồ vĩ đại, hoặc lấy tên một danh nhân có thật rồi “sáng tạo” câu chuyện cho họ cũng được. Đằng này… bó tay luôn!]

“Chưa hết, bài nghị luận văn học của Sun cũng đáng nói lắm.” Tùng day day trán, chỉ vào bài văn của em.

Đề bài là phân tích một đoạn trích ngắn trong tác phẩm “Người lái đò sông Đà”. Khi phân tích văn học, chuyện liên hệ với sáng tác khác rất phổ biến, ví dụ như bài “Đồng chí” liên hệ với “Bài thơ về tiểu đội xe không kính”, “Truyện Kiều” liên hệ với số kiếp người phụ nữ xưa trong thơ Hồ Xuân Hương,... Nhưng, ở đây Lâm liên hệ người lái đò với…


Tên cướp biển trong bộ phim “Cướp biển vùng Caribe”.


Xem đến đây, Minh Hoàng vô thức cười thành tiếng. Giáo viên Ngữ văn của hai kẻ kia mà xem được chắc chắn sẽ rất cạn lời.

Chương trình kết thúc thuận lợi. Đọc bình luận của khán giả thêm một chốc, Hoàng cất laptop và bàn gấp đi, ngả lưng xuống giường rồi từ từ nhắm mắt.

🎵🎵🎵

Bảy rưỡi sáng, Minh Hoàng bị thông báo tin nhắn đánh thức. Trợ lý Trang Nhi gửi ảnh chụp màn hình top hot search - từ khoá “OceanKit”, còn Vĩ Thành thẳng tay gửi link một video edit trên Tik Tok đang rất viral và được nhiều người chia sẻ. 

Đỗ Minh Hoàng: ???

Video được điều chỉnh ánh sáng và thêm hiệu ứng rất thơ mộng: cảnh Đặng Nam nắm lấy tay tạo đà đẩy nhẹ Minh Hoàng lên phía trước và ánh mắt cả hai chạm nhau, cùng với khoảnh khắc hắn nằm gục xuống bàn hướng mắt sang phía cậu lúc diễn hoạt cảnh chương trình tối qua. Dòng caption là một câu trong bài hát “Tái sinh” do ca sĩ Tùng Dương thể hiện: “Và tình yêu bắt đầu, khi ta nhìn vào mắt nhau”, nhạc ghép vào cũng chính là bài hát này. Bình luận đa số là cảm thấy bị rung động trước chemistry thần thánh này.

[Ôi trời ơi, ngọt ngào quá vậy!!!]

[Ai lên thuyền chung với tôi không?]

[Ánh mắt Ocean dịu dàng thật đấy, tôi tan chảy mất!]

Minh Hoàng tâm trạng phức tạp nhìn số lượng truy cập hashtag OceanKit và lượng theo dõi Facebook, Tik Tok, Instagram của cậu tăng chóng mặt từng phút.

Sức mạnh của fan couple quá đáng sợ! Hoàng vừa nghĩa vừa tua lại video lần thứ ba.

Ra mắt bên Hàn Quốc, đương nhiên Hoàng hiểu văn hoá “đẩy thuyền” của người hâm mộ. Phải thừa nhận, ngoại hình của Nam và Hoàng mang đến cảm giác couple khá mạnh, khí chất của họ không quá áp đảo lẫn nhau mà hết sức hài hoà, mềm mại. Có một sự thật rằng: Chemistry giữa các couple vô cùng kỳ diệu và khó lý giải, có thể cố gắng gán ghép thế nào cũng không có cảm giác đẹp đôi, nhưng cũng có thể chỉ cần vô tình đứng cạnh nhau, sơ ý nhìn nhau cũng “tình” vô cùng. Hắn với cậu thuộc trường hợp hai.

Cơ mà…

Tại sao lại là OceanKit? Tại sao tên hắn lại đứng phía trước? Cậu lớn hơn mà?

Không phục nha!


“Đã tám rưỡi rồi. Công chúa ngủ trong rừng được hoàng tử hôn đánh thức chưa?”

“Công chúa cái gì mà công chúa! Từ lúc em nhắn tin là anh đã dậy rồi đấy Trang Nhi!”

Minh Hoàng có thể nghe thấy tiếng cười khúc khích từ đầu dây bên kia, rõ ràng là cô biết cậu dễ đánh thức nên mới gửi tin nhắn sớm như vậy. Một khi Hoàng đã tỉnh giấc sẽ khó ngủ lại, nên dù sáng nay chẳng có lịch trình gì nhưng vẫn phải mở mắt từ sớm, đành ăn sáng rồi ngồi lướt điện thoại cho đến khi trợ lý gọi.

“Có vẻ phản ứng của khán giá khá tích cực đó anh.”

“À, nói sao ta… mười người thì bảy người hứng thú với nhan sắc, ba người hứng thú với cp. Chẳng biết có nên mừng không nữa.” 

“Hình như ông trời nghe được tiếng lòng của anh thì phải, có công việc mới đây. Liên quan đến âm nhạc đàng hoàng nhé! Để em gửi thông tin cụ thể cho.”

“Hả? Thật sao?!” Minh Hoàng vui mừng bật dậy, khuôn mặt toát lên vẻ rạng rỡ không giấu nổi, 

Ngay khi đọc dòng đầu tiên, cậu lập tức mở to mắt. Đến khi “tiêu hoá” hết thông tin, cậu đưa tay lên ôm mặt trong vài giây vì không tin nổi, tay vô thức siết chặt như kiểm soát xúc cảm phấn khích của cơ thể.

“Hát lên thanh âm của đất trời” là chương trình ăn khách nhất của Pie Entertainment, đã phát sóng hai mùa và đều nhận về phản hồi vô cùng tích cực, trở thành hiện tượng mạng xã hội đến tận bây giờ. Các nghệ sĩ khách mời sẽ đi đến những địa điểm du lịch nổi tiếng, viết bài hát theo lấy cảm hứng từ ẩm thực, cảnh quan, văn hoá, con người,... của nơi ấy rồi biểu diễn. Tất cả đều làm trực tiếp không nhiều thời gian chuẩn bị, vậy mà hai mùa trước đều ra đời nhiều sản phẩm âm nhạc đình đám. 

Dường như cảm thấy cậu ngỡ ngàng chưa đủ, thông báo cuộc gọi từ Vĩ Thành mang đến cho cậu một tin bất ngờ khác. 

“Alo! Đi ăn cùng Nhật Anh, nhóc Nam và anh nhé.”

“Nhân dịp gì ạ?”

“Nào cần dịp gì, bạn bè gặp nhau ăn tối thôi."

"... Bạn...?" Minh Hoàng nhíu mày, lặp lại chữ "bạn" một cách cay nghiệt thấy rõ.

"..." Im lặng vài giây, anh biết cậu không hề mỉa mai anh hay Nhật Anh, Đặng Nam, nhưng vẫn không biết nói gì. Thế rồi, anh tiếp lời như chẳng hề nhận ra điểm bất thường ở cậu. "Sáu rưỡi sẽ có ‘tài xế’ tới rước em. Thế nha!”

“Tối nay á? Ơ kìa, nhưng tối nay em định… Nè, nè? Alo?!”

… 

Tiếng tút tút kéo dài cũng kéo theo cả sự bất lực của Hoàng.

Phạm! Vĩ! Thành! Cậu còn chưa nói đồng ý, đừng tưởng là anh trai (ruột thừa) mà có quyền tự tiện như thế!


🎵🎵🎵


Cánh cửa bật mở sau ba tiếng chuông. Người đứng bên ngoài cao hơn Hoàng một cái đầu, mặc áo sweater đen và quần jeans cạp trễ.

“Đặng Nam? Sao lại là em?”

“Là em thì anh không vui à?”

“Ý anh không phải thế…”

Nhìn Hoàng tỏ vẻ lúng túng, Nam bật cười, nói: “Anh Vĩ Thành lo anh mới từ nước ngoài về chưa quen đường, mà ảnh lại bận đưa đón anh Nhật Anh, nên mới giao nhiệm vụ ‘hộ tống’ Kitsu Minh Hoàng cho em.”

… Ôi cảm động đến mức quên mất ứng dụng google maps sinh ra để làm gì luôn! Vĩ Thành à, anh thật quan tâm, em cảm ơn nha!

Hoàng quan sát chiếc ô tô đen bóng, rồi đánh mắt sang chàng trai đang mở cửa ghế phụ sẵn cho mình. Trong lòng thầm thở dài: người ta nhỏ hơn mình một tuổi mà sự nghiệp đã gần ổn định, có nhà có xe luôn rồi. 

“Vậy thì, mời công tử.” Nam cố tình khom người làm động tác mời.

Có điều, đâu phải mỗi hắn biết cách trêu ghẹo. Hoàng đưa tay về phía hắn rồi hất cằm, tỏ ý muốn hắn đỡ mình giống cách mà các tiểu thư, công chúa trong phim truyện được dìu lên xe ngựa. Hắn tròn mắt, có vẻ không ngờ cậu lại hùa theo trò trẻ con này. 

Nhìn nụ cười ranh mãnh của cậu, hắn vô thức thuận theo. Khoảnh khắc cậu lướt ngang hắn để ngồi lên ghế, hắn thoáng căng thẳng khi được nắm lấy bàn tay mềm mại đó, khi hương nước hoa dịu nhẹ đó thoảng qua cánh mũi. Chẳng hiểu sao lúc Hoàng buông tay, Nam lại cảm thấy hụt hẫng.

Suốt dọc đường đi, cả hai không thiếu chủ đề nói chuyện, khoảng cách vô thức được kéo gần lúc nào không hay. 

Đích đến là một quán nướng nổi tiếng, đồ ăn rất ngon. Lúc Đặng Nam và Minh Hoàng đẩy cửa phòng bao thì Vĩ Thành với Nhật Anh đã có mặt. Nhật Anh vui vẻ vẫy tay ra hiệu cho hai đứa trẻ mau ngồi xuống.

Thời khắc này, Minh Hoàng bỗng cảm thấy bản thân khá may mắn.

Phạm Vĩ Thành, Vũ Nhật Anh chính là hai nhân vật ngự trị ở đỉnh Kim tự tháp của giới giải trí trong nước hiện tại - địa vị, độ nổi tiếng, tiền bạc, mối quan hệ,... của họ vững vàng như bàn thạch vậy. Còn Lê Đặng Nam thì đang phất lên như diều gặp gió, mọi người đều dự đoán hắn sẽ trở thành người tiếp theo đứng lên đỉnh cao ấy. Và cậu chỉ vừa mới bắt đầu bước chân vào Showbiz Việt mà đã tạo dựng được mối quan hệ với họ. 


“Em nhận được thông báo rồi phải không? Thật sự anh hơi ngạc nhiên đấy, không ngờ công ty lại giao cho người mới cơ hội tốt đến vậy!” 

Nhật Anh chống cằm quan sát Minh Hoàng, ánh mắt đong đầy sự hứng thú. Lăn lộn trong nghề bao năm, anh ấy biết cách nhận diện người tốt kẻ xấu, và rõ ràng cậu nhóc này rất ngoan, lửa nghề cũng bừng cháy.

“Thì bởi Pie Entertainment vốn rất thích nghệ sĩ có kỹ năng trình diễn tốt mà. Nay cuỗm được cựu idol hàng thật giá thật từ nhóm nhạc Hàn Quốc thì phải dốc sức mài dũa chứ!” Vĩ Thành vừa thoăn thoắt nướng thịt vừa góp lời. 

Nhật Anh báo cho cậu biết rằng chương trình “Hát lên thanh âm của đất trời” mùa ba sẽ bao gồm tất cả những nhân vật đang có mặt, sắp tới cậu sẽ được làm việc chung với ba người này. Một lần nữa, Hoàng cảm thán về độ may mắn của mình.  

Vĩ Thành gắp một miếng thịt bò nướng giơ lên, Nhật Anh vô cùng tự nhiên ghé miệng lại gần cắn lấy. Anh ấy đập đập vai anh, anh hiểu ý lấy cho anh ấy tờ giấy ăn.

“Hai người phối hợp ăn ý ghê!” 

“Thần giao cách cảm hả?”

Nam và Hoàng lần lượt cảm thán. 

Hai đối tượng được nhắc đến cùng đưa mắt nhìn nhau. Dẫu sao cũng ở bên nhau bảy năm rồi, chỉ cần sử dụng cử chỉ cũng đủ hiểu người kia muốn gì. 

“Vì tụi này là cặp tri kỉ thấu hiểu nhau đến từng ánh mắt mà!” Vĩ Thành thản nhiên đáp lại. 

“... Sao phải giải thích dài dòng, nói tóm gọn là mập m— ưm!!” 

Lời lẩm bẩm nhỏ của Minh Hoàng bị anh nghe được, lập tức bịt miệng cậu với vẻ mặt tỉnh bơ. Ngay khi anh buông tay, cậu bèn hít vội một hơi dài. Hắn vừa xoa lưng vừa đưa cho cậu cốc nước. 

Đùa giỡn thế thôi chứ Đặng Nam và Minh Hoàng cũng chẳng thắc mắc gì thêm, đôi khi có những chuyện rõ mười mươi thì vẫn nên giả ngốc.

 “Anh Hoàng với anh Thành quen nhau bao lâu rồi và bằng cách nào vậy?” Hắn bắt đầu gợi chuyện.

Cậu đảo mắt, hồi tưởng quá khứ. Cả hai cùng tham gia Câu lạc bộ ở trường đại học. Hai thành viên trụ cột chính là Phạm Vĩ Thành - người lúc đó đã hoạt động nghệ thuật, và Đỗ Minh Hoàng - người có tài năng chỉ sau anh. Học chung trường, cùng luyện tập, biểu diễn chung tại các sự kiện - nên tự nhiên thân thiết thôi. Khi tốt nghiệp, anh tiếp tục thăng tiến trong nước, cậu lại nhận lời gia nhập GLW, nhưng họ vẫn giữ liên lạc. 

Bữa ăn diễn ra rất vui vẻ. 


Bầu trời tưởng chừng bị một tấm chăn nhung đen tuyển khổng lồ bao phủ, gió đêm lạnh lẽo táp vào da thịt. Đặng Nam bước đi song song cùng Minh Hoàng dưới ánh đèn đường để tới khu để xe. Đột nhiên, hắn nghe thấy tiếng ngân nga.

Cậu vừa đi, vừa khe khẽ hát hệt như thầm thì. Vạt áo xoay tròn, tay áo lộng gió, làn tóc tung bay. 

Rõ ràng dải trăng tỏa ánh sáng bạc trắng giữa nền trời đen thẫm trên cao, vậy mà dưới trần thế trước mắt hắn cũng hiện hữu một người tựa vầng trăng dịu dàng. Hắn không thể rời mắt khỏi gương mặt thanh tú ấy, không thể chuyển di sự chú ý khỏi nụ cười đẹp đẽ ấy, không thể không tập trung lắng nghe giọng ca ấy.


Vì phải lái xe nắn hắn không chạm môi vào giọt cồn nào, nếu vậy…

Nếu vậy, cảm giác nóng bừng như bị lửa đốt này là từ đâu?


2

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout