Tan Vỡ





Căn phòng chờ của trung tâm xét nghiệm ADN lạnh lẽo, mùi thuốc sát trùng nồng nặc. Những chiếc ghế nhựa xanh xếp thành hàng, ánh đèn huỳnh quang trắng toát chiếu xuống, làm tôi rùng mình. Tôi ngồi cạnh Hạ Chi, nắm chặt tay con bé, cố nặn ra một nụ cười. Nguyên ngồi đối diện, cách tôi một khoảng trống vô hình, ánh mắt anh tránh nhìn tôi, lạnh như băng. Từ đêm cãi vã, anh không nói với tôi lời nào, chỉ ra lệnh: “Sáng nay, đưa Hạ Chi đi xét nghiệm.” Tôi biết, hôm nay sẽ quyết định tất cả, gia đình chúng tôi sẽ sống tiếp hay tan vỡ.

Hạ Chi, trong chiếc váy xanh yêu thích, ngước lên, đôi mắt xanh lấp lánh ngây thơ: “Mẹ, con bị bệnh à?” Giọng con bé nhỏ xíu, đầy lo lắng.

Tôi siết tay con, cố giữ giọng bình tĩnh: “Không, con yêu. Chỉ kiểm tra sức khỏe thôi. Con ngoan, mẹ sẽ mua kem.”

Con bé gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn dáo dác, như cảm nhận được sự nặng nề. Tôi nhìn Nguyên, hy vọng một cái nhìn dịu dàng dành cho Hạ Chi, nhưng anh chỉ cúi đầu, tay đan chặt, như đang kìm nén cơn giận.

Chị Mai, nhân viên xét nghiệm, bước ra, áo blouse trắng sạch sẽ, tóc buộc gọn: “Gia đình chị Linh, vào phòng lấy mẫu nhé!” Chị nói. Giọng chuyên nghiệp nhưng ánh mắt thoáng đồng cảm khi thấy Hạ Chi.

Chúng tôi lặng lẽ theo chị vào căn phòng nhỏ hẹp, nơi ánh đèn huỳnh quang lạnh lẽo chiếu xuống những dụng cụ y tế sáng loáng đặt trên bàn. Chị Mai mỉm cười với Hạ Chi: “Cháu ngồi yên. Chỉ hơi đau một chút, không sao đâu.” Hạ Chi rưng rưng nước mắt, bàn tay nhỏ xíu nắm chặt lấy tay tôi như sợ bị buông rơi, nhưng vẫn ngoan ngoãn để chị Mai lấy máu.

Tôi ôm con vào lòng, cảm thấy hơi thở gấp gáp của con bé, nước mắt chực trào ra khóe mắt nhưng cố kìm lại để con không thấy. Nguyên đứng lặng, nhìn cảnh đó, ánh mắt anh thoáng mềm lại, nhưng rồi lại cứng rắn ngay.

Khi chị Mai lấy mẫu của Nguyên, anh trả lời ngắn gọn: “Xong chưa?” Chị gật đầu, ghi chép gì đó, rồi nói: “Kết quả sẽ có sau ba ngày.”

Tôi cảm giác như cả thế giới đang đè lên vai. Ba ngày dài đằng đẵng chờ đợi như đứng dưới lưỡi dao treo lơ lửng. Tôi quay sang Nguyên, giọng run rẩy: “Anh, dù kết quả thế nào, Hạ Chi là con chúng ta. Em xin anh. Đừng phá hủy gia đình mình!”

Anh nhìn tôi, mắt đầy đau đớn nhưng lạnh lùng: “Đừng nói nữa, Linh. Tôi chán nghe lời dối trá của cô. Và tôi không muốn nuôi con của thằng khác!” Những lời đó như nhát dao, cắt nát trái tim tôi. Tôi muốn hét lên, muốn kể về giấc mơ, máy bay rung lắc, động cơ bốc cháy, nhưng tôi biết đó chỉ là giấc mơ.

Hạ Chi kéo tay tôi, hỏi: “Mẹ, sao bố lại giận mẹ?” Tôi ôm con, thì thầm: “Bố chỉ mệt thôi. Con đừng lo.”

Tôi biết mình là kẻ nói dối tệ, không gì có thể che giấu được nữa. Khi chúng tôi rời trung tâm, Nguyên đi trước, trông anh như kẻ xa lạ. Tôi nắm tay Hạ Chi, nhìn đôi mắt xanh của con, tự hỏi ngày mai điều gì sẽ đến.

Có cảm giác căn hộ trở nên chật chội, không khí ngột ngạt như muốn bóp nghẹt tôi. Ba ngày sau buổi xét nghiệm, khi tờ kết quả ADN được trao đến tay, nó chẳng khác gì một bản án dành cho cả ba chúng tôi. Anh ngồi lặng trên sofa, tờ giấy xét nghiệm nhàu nhĩ trong tay, ánh mắt trống rỗng.

Tôi đứng ở góc phòng, tay run rẩy, cố tìm lời để nói, nhưng mọi thứ tan vỡ khi cánh cửa bật mở. Ông Hòa và bà Mai, bố mẹ Nguyên, cũng có mặt với gương mặt đỏ gay vì giận dữ. Tôi biết, bí mật đã lan ra. Tuấn, em trai Nguyên, không giữ được mồm miệng sau một đêm say.

Bà Mai chỉ thẳng ngón tay run run vào mặt tôi, giọng rít lên đầy phẫn nộ: “Cô! Đồ không biết xấu hổ! Ngủ với người khác, mang đứa con hoang về, còn dám lừa nhà này năm năm?”

Tôi cúi đầu, nước mắt rơi, muốn giải thích nhưng cổ họng nghẹn ứ: “Mẹ, con xin lỗi…” Tôi thì thầm. Nhưng ông Hòa ngắt lời, giọng trầm nhưng sắc lạnh: “Đừng gọi chúng tôi là bố mẹ! Nhà này không chứa loại người như cô. Nguyên, ly hôn ngay. Đừng để nó làm nhục gia đình!”

Tôi quỳ sụp xuống nền gạch lạnh ngắt, hai tay chắp lại van xin trong nước mắt: “Con xin bố mẹ, dù thế nào chúng ta cũng đã nuôi lớn Hạ Chi như máu mủ! Xin đừng đuổi con!” Nhưng ánh mắt họ như dao, cắt nát mọi hy vọng.

Nguyên đứng dậy, giọng anh khàn đặc: “Mẹ, bố, đủ rồi. Con sẽ xử lý.” Nhưng lời anh không an ủi, chỉ như một lời tuyên án.

Tôi nhìn anh, cầu mong một tia hy vọng, nhưng anh quay đi, bóng lưng cô đơn. Tiếng khóc nức nở vang lên từ hành lang. Hạ Chi, trong bộ váy xanh, chạy ra, ôm chân bà Mai, đôi mắt xanh ngấn lệ: “Bà nội, đừng mắng mẹ! Con yêu bà!”

Bà Mai đẩy con bé ra, giọng run run nhưng cương quyết: “Mày không phải cháu tao!” Hạ Chi bị đẩy ngã ngồi bệt xuống sàn, tiếng khóc nức nở vang lên. Tôi lao đến, ôm con vào lòng, nước mắt thấm ướt tóc con: “Hạ Chi, mẹ đây. Đừng sợ!” Tôi thì thầm. Dù biết không gì có thể che chở con khỏi nỗi đau này.

Ông Hòa kéo bà Mai ra cửa, nói với Nguyên: “Con mà không ly hôn, đừng gọi ta là bố!” Họ rời đi chẳng ngoảnh lại, căn phòng chìm vào im lặng, tựa chiếc quan tài kính bưng bít mọi âm thanh.

Hạ Chi ôm tôi, hỏi: “Mẹ, bà nội ghét con à?” Tôi không trả lời, chỉ siết con chặt hơn, cảm giác như cả thế giới đang sụp đổ dưới chân mình. Tôi nhìn tờ giấy xét nghiệm trên bàn, đôi mắt xanh của Hạ Chi, và giấc mơ về máy bay rơi, động cơ bốc cháy hiện lên, Nguyên ôm con bé trong men rượu, như thể định mệnh đã báo trước bi kịch này. Tôi tự hỏi, vậy là hết rồi sao? Tất cả đã mất mãi mãi? Nguyên đứng lặng, không nhìn tôi, và tôi biết, cơn bão này chỉ mới bắt đầu.

Sau buổi đối chất với bố mẹ Nguyên, anh ký đơn ly hôn mà không nhìn tôi, ánh mắt anh trống rỗng, như thể tôi chưa từng là vợ anh. Căn hộ từng đầy ắp tiếng cười giờ bị chúng tôi bán đi, như xóa sạch dấu vết hạnh phúc cũ. Chúng tôi chia đôi tài sản, từng nét chữ Nguyên ký trên giấy cứa vào tim tôi, lạnh và sắc như dao. Hạ Chi co ro trên sofa, ôm khư khú con búp bê cũ kỹ Nguyên tặng, đôi mắt xanh ngấn lệ: “Mẹ, bố sẽ về với con chứ?” Con bé hỏi. Giọng run run. Tôi quỳ xuống, ôm con, nghẹn ngào: “Bố bận công việc, nhưng con luôn có mẹ.” Lời nói dối ấy làm tôi đau hơn cả sự thật.

Ngày chuyển nhà, trời mưa lất phất, phố cổ Hà Nội mờ mịt trong sương. Tôi dắt Hạ Chi bước vào căn hộ cao cấp của bố mẹ, nơi mùi gỗ mới thơm phức và ánh đèn sáng choang chẳng thể xua đi cảm giác trống trải trong lòng.

Bố tôi, ông Minh, xách vali giúp tôi, giọng trầm: “Linh, con mạnh mẽ lên. Hạ Chi cần con.” Mẹ tôi, bà Lan, ôm Hạ Chi, kể chuyện cổ tích để con bé quên đi nỗi buồn. Nhưng mỗi đêm, Hạ Chi ngủ với tôi, ôm chặt con búp bê, thì thầm: “Con nhớ bố.” Tôi vội tắt chiếc điện thoại như trốn chạy thực tại, rồi ôm chặt Hạ Chi vào lòng, mong tìm chút bình yên trong giấc ngủ. Tôi lau nước mắt, tự nhủ phải làm chỗ dựa cho con, dù lòng tôi tan nát.

Áp lực từ xã hội cứ bám riết lấy tôi từ siêu thị đến góc phòng ngủ. Một chiều ở siêu thị, chị Lan Anh, một người quen cũ, bắt gặp tôi, ánh mắt tò mò: “Linh, nghe nói em ly hôn vì Hạ Chi không phải con anh Nguyên, thật không?”

Tôi gượng cười, lảng tránh: “Chị nghe nhầm rồi. Em bận lắm.”

Nhưng lời chị như nhát dao, nhắc tôi rằng tin đồn về tôi lan khắp mạng xã hội, từ những dòng trạng thái mỉa mai đến bình luận ác ý. Về đến nhà, tôi mở Facebook như thói quen cũ, rồi giật mình khi thấy hình ảnh gia đình xưa hiện lên: tôi, Nguyên, Hạ Chi cười rạng rỡ, giờ chỉ còn là ký ức. Tôi tắt điện thoại, ôm Hạ Chi ngủ, cố xua đi những lời đàm tiếu.

Căn hộ mới dù sáng sủa hơn, vẫn trống trải đến lạnh lùng vì thiếu vắng tiếng Nguyên gọi Hạ Chi mỗi sáng. Tôi treo bức tranh Hạ Chi vẽ, cả gia đình nắm tay nhau, bố ở giữa, lên tường, nhưng mỗi lần nhìn, lòng tôi lại nhói đau.

Nhưng khi Hạ Chi ôm tôi, đôi mắt xanh lấp lánh, tôi biết mình phải tiếp tục. Tôi là mẹ, và dù cả thế giới quay lưng, tôi cũng không bao giờ để đứa con bé bỏng ấy phải đơn độc. Tôi hôn trán con, thì thầm: “Mẹ sẽ luôn ở đây, Hạ Chi.” Ngoài cửa sổ, Hà Nội vẫn mưa, nhưng tôi tin, một ngày nào đó, chúng tôi sẽ tìm lại ánh sáng.

​​​​​​​***

=>​​​​​​​​​​​​​​Đọc tiểu thuyết "Trước Lúc Bình Minh" của Rewrite

=>Danh mục các tác phẩm của Rewrite

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout