Chương 1: Khởi đầu


Chúng ta sẽ còn gặp lại.

Có thể là... trong một giấc mộng khác mộng khác.

*Lưu ý: “Giấc Mộng Đỏ” đã được sửa lại, bổ sung một số chi tiết cần thiết và chính thức khép lại vào ngày 18/07/2025.

Nếu bạn là độc giả mới, xin chào mừng bạn đến với một thế giới nơi mơ và thực chồng lấn nhau như những lớp ký ức mờ. Hãy đọc thật chậm, vì có những tầng nghĩa chỉ hiện ra khi bạn đã bước qua nửa tầng giấc mơ.

Còn nếu bạn là độc giả cũ, người đã từng đọc “Giấc Mộng Đỏ” ở phiên bản đầu, có thể bạn sẽ nhận ra vài chi tiết đã đổi khác, vài câu chữ đã trở nên rõ ràng hơn, và cũng có thể... vài thứ đã bị xóa đi. Giống như chính những giấc mơ, nơi chẳng ai biết điều gì là thật, điều gì là đã từng.

Dù bạn đến từ hiện tại, quá khứ, hay tương lai, cảm ơn vì đã cùng Nhã Yên đi đến tận cùng câu hỏi: “Liệu ta đang mơ, hay chỉ sống trong giấc mơ của người khác?”

Chúng ta sẽ còn gặp lại.

Có thể là... trong một giấc mộng khác mộng khác.

Chương 1: Khởi đầu

Thành phố đêm nay không thở nổi.

Cơn mưa đầu mùa bất chợt trút xuống. Những giọt nước nặng trĩu như hạt lệ vội vã rơi từ bầu trời đen nghịt. Nước thấm vào mái nhà, mặt đường, và cả những bức tường mốc meo của các tòa nhà ven đường. Mưa không chỉ cuốn trôi cái nóng oi ả của mùa hè, mà còn phủ lên mọi thứ một lớp mờ ảo, làm cho Hà Nội trở nên xa lạ, như thể nó không thuộc về thực tại này. Những ngọn đèn neon vàng vọt phản chiếu trên mặt đường ướt, tạo nên những vũng nước lấp lánh, như những mảnh vỡ của một giấc mơ không thành.

Đêm nay, thành phố lặng lẽ, mơ hồ như chìm vào một cơn mộng. Phố xá vẫn tấp nập, xe cộ lao nhanh trên những con đường quen thuộc, nhưng tất cả mọi thứ như bị nuốt chửng bởi một lớp sương mù lạnh lẽo. Giữa những tiếng còi chát chúa và tiếng xì xào tản mạc trong đêm lạnh, có điều gì đó bất ổn đang len lỏi.

Hà Nhã Yên ngồi trong chiếc xe hơi, gương mặt cô mệt mỏi sau một ngày dài làm việc, nhưng ánh mắt không rời màn hình điện thoại. Cô đang xem một loạt tin nhắn trong nhóm làm việc của phòng cảnh sát, nơi mỗi thông báo mới lại là một vụ án kỳ lạ. Chuyện người mất tích, những vụ án mạng không có dấu vết rõ ràng, và một loại thuốc được đồn đại rằng có thể gây ra những ảo giác kỳ quái, khiến nạn nhân rơi vào trạng thái mê man, hoặc tệ hơn, biến mất hoàn toàn mà không để lại một dấu vết nào. Tất cả những sự kiện này đều có liên quan đến một thứ thuốc mà không ai hiểu rõ về nguồn gốc hay công dụng.

“Mọi chuyện đúng là ngày càng rối rắm hơn.” Nhã Yên lẩm bẩm, tay nhấn vào màn hình điện thoại, song trong lòng lại không cảm thấy thỏa mãn chút nào. Những thông tin đang chảy về như một dòng sông xiết, cuốn phăng mọi hy vọng mà cô từng có về việc tìm ra một manh mối rõ ràng. Mỗi vụ án lại mở ra một cánh cửa mới, dẫn cô đi sâu vào những bí ẩn mà chính cô cũng chưa thể lý giải.

Cô dừng lại ở một tin nhắn đặc biệt, là từ một nguồn không chính thức. Nó là một cảnh báo về một loại thuốc mới, được cho là sẽ thay đổi cách nhìn nhận về thế giới. Người gửi tin nhắn chỉ tiết lộ rằng nó có thể tạo ra những ảo giác mạnh mẽ, đến mức làm thay đổi hoàn toàn hành vi của người dùng, và theo một số thông tin, loại thuốc này được sản xuất và phát tán bởi một nhóm không rõ danh tính. Không ai biết thực sự loại thuốc này có phải là thứ mà họ đang tìm kiếm hay không, nhưng điều đó khiến Nhã Yên cảm thấy một cảm giác bất an không thể lý giải.

Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ hỗn loạn. Trên màn hình hiển thị là Đội trưởng Khang gọi. Giọng ông vang lên đầy gấp gáp, không ung dung như thường lệ.

"Nhã Yên, có một vụ án mới. Nghiêm trọng lắm. Cô có thể đến ngay không?"

Hà Nhã Yên nhận ra sự căng thẳng trong giọng nói của ông, và dù trong lòng không khỏi băn khoăn, cô vẫn lập tức trả lời: "Được rồi, tôi sẽ đến ngay."

Cô tắt điện thoại và bắt đầu dặn dò tài xế đi nhanh hơn. Những vụ án kiểu này không bao giờ đơn giản. Cô đã quen với việc đối mặt với những tình huống gấp gáp, với những vụ án không có lời giải đáp ngay lập tức. Nhưng hôm nay, có cái gì đó trong lời nói của Trưởng phòng khiến cô cảm thấy sự bất ổn, như thể có một điều gì đó to lớn hơn đang chờ đợi phía trước.

Xe lăn bánh qua những con phố ẩm ướt, dưới màn mưa mịt mù. Không lâu sau, nó dừng lại trước một căn biệt thự hoành tráng nằm tách biệt trong một con ngõ nhỏ, khuất sau những tòa nhà cao tầng, nơi mà không phải ai cũng dễ dàng tìm ra. Không gian quanh căn biệt thự như bị bóp nghẹt trong bóng tối. Chỉ có ánh sáng yếu ớt từ những ngọn đèn đường chiếu xuống mặt đường ướt, tạo nên một không khí lạnh lẽo, ảm đạm.

Cửa xe mở ra, Đội trưởng Khang đã đứng sẵn ở đó, khuôn mặt ông ta hốc hác, thần sắc đầy vẻ bối rối. Dường như ông đã trải qua một đêm không ngủ, một đêm đầy căng thẳng và lo âu.

"Nhã Yên, cô đến thật đúng lúc.” Ông nói, giọng ông có chút run rẩy, như thể không muốn nói hết những điều mình đang nghĩ. Ông vội quay người, dẫn cô vào trong.

 Phòng khách của căn biệt thự trống rỗng, vắng lặng. Không một tiếng động, không một người nào khác. Mùi ẩm mốc trong không khí khiến Hạ Vy có cảm giác như đang bước vào một không gian bất thường, nơi mà sự sống và cái chết đang giao thoa với nhau. Trần Văn Khang dẫn cô đến một căn phòng nhỏ bên trong, nơi có một tấm vải trắng phủ lên thi thể của một người đàn ông.

Nhã Yên cảm thấy một luồng khí ghê rợn vây quanh bản thân. Cô đứng trước thi thể, tay khẽ chạm vào vải trắng. Ánh đèn mờ ảo làm gương mặt người đàn ông dưới lớp vải càng thêm nhạt nhòa, không rõ ràng.

“Là bác sĩ, khoảng ba mươi tuổi.” Trần Văn Khang lên tiếng, giọng ông khàn khàn, như thể còn điều gì đó đè nặng trong lòng. “Đội khám nghiệm tử thi không tìm thấy dấu vết xâm hại nào trên cơ thể. Nhưng cái kỳ lạ là, trên người nạn nhân có một chất lạ, một loại thuốc mà chưa thể xác định ngay được.”

Nhã Yên nhìn vào thi thể, ánh mắt cô sắc bén, thăm dò từng chi tiết nhỏ. Từng dấu hiệu trên cơ thể nạn nhân, từ màu sắc da cho đến những vết bầm tím nhỏ trên cổ, đều nói lên điều gì đó không bình thường. Nhưng cái cô muốn tìm không phải là những dấu vết trên da, mà là những điều đang được che giấu.

“Thuốc này là gì?” Cô hỏi, giọng nhẹ nhàng, không thiếu sự nghiêm túc.

Đội trưởng Khang nhìn cô, ánh mắt ông thoáng lo lắng. "Tôi không chắc chắn lắm. Nhìn qua thì giống như một loại thuốc thử nghiệm. Chỉ biết rằng nó có thể khiến người sử dụng mất kiểm soát, rơi vào trạng thái mê man. Nhưng cái đáng sợ là, những dấu vết trên cơ thể nạn nhân cho thấy rằng anh ta đã bị sử dụng thuốc này trước khi chết hoặc đơn giản hơn là tự làm bản thân chết.”

Câu trả lời này càng làm cho sự lạ lùng của vụ án trở nên sâu sắc hơn. Nhã Yên bắt đầu bước quanh thi thể, ánh mắt cô như đang cố gắng đọc ra một thông điệp bí ẩn nào đó từ những dấu hiệu nhỏ nhất.

“Nếu đúng vậy, điều này có thể giải thích rằng đây không phải là một vụ giết người thông thường. Cái chết này có thể chỉ là kết quả của một kế hoạch nào đó. Một trò chơi tâm lý.” Cô nói, dường như đang nói ra những suy nghĩ chưa hoàn thiện trong đầu mình.

Trần Văn Khang khẽ gật đầu, khuôn mặt ông nghiêm trọng: “Cô nghĩ thế nào về việc nạn nhân là bác sĩ? Anh ta có thể đã tham gia vào một nghiên cứu hay thí nghiệm gì đó. Điều này có thể là một phần trong một chương trình nghiên cứu thuốc nào đó.”

Nhã Yên thận trọng lắng nghe, nhưng một cảm giác khó chịu đột ngột xâm chiếm cô. Cô quay lại, ánh mắt dừng lại trên bàn làm việc của nạn nhân. Đó là nơi cô đã phát hiện ra một tờ giấy nhỏ, một mảnh giấy có chữ viết nguệch ngoạc: “Giấc Mộng Đỏ.”

Cái tên ấy lập tức đánh thức một cảm giác mơ hồ trong cô. Một sự thôi thúc kỳ lạ, như thể cái tên này mang theo một lời nguyền, một thứ sức mạnh nào đó. Cô lẩm bẩm trong miệng: “Giấc Mộng Đỏ…”

Trần Văn Khang nhìn thấy ánh mắt cô, rồi giải thích ngay lập tức: “Đội của Hải đã tìm thấy cụm từ này trong tài liệu của nạn nhân. Có thể nó liên quan đến một loại thuốc đặc biệt mà anh ta đang nghiên cứu.”

Nhã Yên ngồi lại, cầm mảnh giấy lên và nhìn vào những dòng chữ nguệch ngoạc ấy. Cảm giác bất an trong cô ngày càng rõ rệt. “Giấc Mộng Đỏ… Đây không phải là một cái tên ngẫu nhiên.”

Một lần nữa, cô cảm nhận được sự rung động trong lòng, một sự thôi thúc mạnh mẽ khiến cô phải tiếp tục tìm kiếm sự thật, dù nó có nguy hiểm đến mức nào.

“Chúng ta cần phải điều tra kỹ về nạn nhân và những người liên quan. Tôi cần thông tin về công việc của anh ta, mối quan hệ với đồng nghiệp và tất cả các nghiên cứu mà anh ta đã tham gia.” Cô nói đầy quyết đoán , “Tôi sẽ không dừng lại cho đến khi tìm ra sự thật.”

Đội trưởng Trần gật đầu, nhưng ông cũng không giấu nổi vẻ lo lắng trong ánh mắt. "Tôi đã giao cho đội điều tra làm việc này rồi. Nhưng tôi có cảm giác, vụ này sẽ phức tạp hơn chúng ta nghĩ."

Nhã Yên quay lại, ánh mắt sáng rực, đầy quyết tâm. “Vậy thì hãy chuẩn bị tinh thần. Chúng ta mới chỉ ở bước đầu tiên thôi.”

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout