Chương 2: "LỜI MỜI BÍ ẨN"


Họ nói rằng thời gian giống như dòng sông chảy về một hướng. Nhưng giờ đây, khi đang "rơi" xuyên qua những mảnh vỡ của không gian, tôi chợt nhận ra - thời gian giống một tấm gương vỡ hơn. Và tôi đang rơi vào một mảnh vỡ của nó. "Chào mừng đến với Training Ground," giọng Mai Anh vang lên trong khoảng không vô tận. "Đây là nơi cậu sẽ học cách... sống sót."

Họ nói rằng thời gian giống như dòng sông chảy về một hướng. Nhưng giờ đây, khi đang "rơi" xuyên qua những mảnh vỡ của không gian, tôi chợt nhận ra - thời gian giống một tấm gương vỡ hơn. Và tôi đang rơi vào một mảnh vỡ của nó.

"Chào mừng đến với Training Ground," giọng Mai Anh vang lên trong khoảng không vô tận. "Đây là nơi cậu sẽ học cách... sống sót."

"Cảm ơn," tôi lơ lửng giữa màn sương trắng đục, cố gắng giữ bình tĩnh. "Nhưng tôi thích cách học qua sách hơn. Hoặc ít nhất là có một cái ghế để ngồi?"

Ngay khi dứt lời, một chiếc ghế da xuất hiện dưới tôi. Tôi rơi phịch xuống nó.

"Được rồi," tôi xoa cằm. "Giờ tôi bắt đầu hiểu vì sao họ gọi cô là Game Master."

Mai Anh xuất hiện trước mặt tôi, vẫn trong bộ áo dài trắng ấy. Nhưng lần này, tôi để ý thấy những hoa văn trên áo cô đang chuyển động nhẹ, như những dòng mã code sống động.

"Cậu biết không," cô mỉm cười, "hầu hết người chơi mới đều hoảng loạn khi đến đây. Cậu là người đầu tiên... đòi ghế ngồi đấy."

"Có lẽ vì tôi đã quen với những thứ kỳ lạ rồi," tôi nhún vai. "Cô biết đấy, làm khảo cổ, đôi khi chúng tôi tìm thấy những thứ... không thể giải thích được."

"Như chiếc vòng đồng kia chẳng hạn?" Mai Anh búng tay. Chiếc vòng đồng xuất hiện, lơ lửng giữa chúng tôi.

"Phải," tôi gật đầu. "Nhưng tôi vẫn chưa hiểu. Tại sao tôi? Và game này... là về cái gì?"

Mai Anh im lặng một lúc, như đang cân nhắc nên nói gì. Cuối cùng, cô hỏi: "Cậu có tin vào việc thay đổi quá khứ không?"

"Là nhà khảo cổ, tôi chỉ tin vào những gì mình đào được thôi."

"Vậy nếu tôi nói..." Mai Anh nhìn thẳng vào mắt tôi. "Cái chết của cha cậu không phải là một tai nạn thì sao?"

Tôi siết chặt tay vịn ghế. "Cô... biết gì về cha tôi?"

"Vụ tai nạn tại di tích Cổ Loa 5 năm trước," Mai Anh khẽ lướt tay trong không trung, một màn hình hologram hiện ra. "GS. Nguyễn Văn Minh, 45 tuổi, tử vong do sạt lở đất trong quá trình khai quật."

Trên màn hình, những dòng chữ và hình ảnh về vụ tai nạn trôi qua.

"Nhưng đó chỉ là phần nổi của tảng băng," Mai Anh tiếp tục. "Thực ra, cha cậu đã phát hiện ra một cổ vật. Và ông ấy... cũng là một người chơi."

"Khoan đã," tôi giơ tay. "Cho tôi một phút để xử lý thông tin này. Cô đang bảo rằng cha tôi... đã tham gia một trò chơi thực tế ảo về cổ vật?"

"Không hẳn là thực tế ảo," Mai Anh cười nhẹ. "Đây là một trò chơi cổ xưa hơn cả lịch sử loài người. Một trò chơi về việc ai sẽ là người kiểm soát được dòng chảy của thời gian."

"Tuyệt," tôi xoa trán. "Nghe y như phim Marvel. Tiếp theo cô sẽ bảo tôi phải đi thu thập đủ sáu viên đá vô cực à?"

Đột nhiên, không gian xung quanh chúng tôi thay đổi. Căn phòng trắng biến thành một bảo tàng cổ rộng lớn, với những hiện vật được trưng bày trong tủ kính.

"Đây là nơi cậu sẽ học cách sử dụng dị năng của mình," Mai Anh bước đến một tủ kính. "Và bài học đầu tiên là về cái giá phải trả."

"Cái giá?" tôi nhíu mày. "Kiểu như... in-app purchase ấy ạ?"

Mai Anh không cười trước câu đùa của tôi. Cô chỉ vào một chiếc đồng hồ cát trên cổ tay tôi - thứ mà tôi chắc chắn chưa hề đeo nó từ trước.

"Mỗi lần sử dụng dị năng, cậu không chỉ tiêu hao Điểm Linh Lực, mà còn đánh đổi bằng chính tuổi thọ của mình. Nhìn kỹ đồng hồ cát đi. Đó là thời gian còn lại của cậu."

​​​​​​​"Vậy..." Tôi nhìn chằm chằm vào đồng hồ cát trên cổ tay. Những hạt cát vàng óng đang nhẹ nhàng rơi xuống. "Đây là thời gian sống của tôi?"

"Chính xác," Mai Anh bước đến một tủ kính khác. Bên trong là một mảnh gốm cổ. "Hãy thử sử dụng năng lực của cậu với món đồ này."

"Khoan đã," tôi giơ tay. "Cô vừa bảo là nó sẽ rút ngắn tuổi thọ của tôi mà?"

"Sợ à?" Một giọng nói mới vang lên.

Từ phía sau một tủ kính bước ra một chàng trai trẻ... À không, nhìn kỹ thì đó là một ông lão tóc bạc trong bộ đồ của người đôi mươi.

"Tôi là Zhang Wei," ông lão cười khổ. "À không, phải gọi là cựu Zhang Wei. Tôi đã đánh đổi 40 năm tuổi thọ để cứu em gái mình khỏi một tai nạn xe buýt năm 1998."

"Anh ta đã sử dụng quá nhiều năng lực cùng một lúc," Mai Anh giải thích. "Đó là lý do tôi muốn cậu hiểu rõ về cái giá phải trả trước khi quyết định."

Tôi nuốt khan, nhìn lại mảnh gốm trong tủ. Một phần trong tôi sợ hãi, nhưng một phần khác lại tò mò muốn biết sự thật về cha.

"Được rồi," tôi hít một hơi thật sâu. "Tôi phải làm gì?"

"Chạm vào mảnh gốm, và để bản năng dẫn đường," Mai Anh mở tủ kính.

Tôi đưa tay về phía mảnh gốm. Ngay khi đầu ngón tay chạm vào bề mặt thô ráp, thế giới xung quanh lại vỡ vụn...

... Tôi thấy mình đang đứng trong một xưởng gốm thời Lý. Những người thợ đang tỉ mẩn nặn những bình gốm. Nhưng có điều gì đó không đúng. Trong góc tối, một bóng người đang...

"Đủ rồi!" Mai Anh kéo tay tôi ra.

Tôi loạng choạng lùi lại, thở dốc. Nhìn xuống đồng hồ cát, tôi thấy một lượng nhỏ cát đã rơi xuống đáy.

"Một lần sử dụng nhẹ như vậy sẽ rút ngắn khoảng một tuần tuổi thọ," Mai Anh giải thích. "Nhưng nếu cậu cố kéo dài vision hoặc đi quá sâu vào quá khứ..."

"Tôi sẽ già đi như anh ta," tôi gật đầu về phía Zhang Wei.

"Còn điều này nữa," Mai Anh vẫy tay, một tấm gương xuất hiện trước mặt tôi.

Tôi giật mình. Trong gương, một vài sợi tóc bạc đã xuất hiện trên đầu tôi.

"Mỗi lần sử dụng năng lực sẽ để lại dấu vết," Mai Anh nói. "Đó là lý do vì sao chúng tôi phải rất cẩn thận khi chọn người chơi mới."

"Vậy tại sao lại chọn tôi?"

"Vì cha cậu đã hy sinh để bảo vệ một bí mật," Mai Anh nhìn thẳng vào mắt tôi. "Một bí mật có thể thay đổi cả dòng chảy lịch sử. Và bây giờ, nhóm Mặt Nạ đang truy tìm nó."

Tôi im lặng nhìn những hạt cát trong đồng hồ. Mỗi hạt là một ngày của cuộc đời tôi.

"Được rồi," cuối cùng tôi lên tiếng. "Tôi chấp nhận tham gia. Nhưng với một điều kiện."

"Gì vậy?"

"Hãy cho tôi biết sự thật về cái chết của cha tôi," tôi nhìn thẳng vào Mai Anh. "Tất cả sự thật."

Mai Anh mỉm cười. "Đó chính là bài học đầu tiên của cậu, Quân à. Đôi khi, để tìm ra sự thật..." Cô chỉ vào đồng hồ cát. "Chúng ta phải trả giá bằng chính thời gian của mình."

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout