Chương 3: Chợ Đông một dạo, chuyện náo ba hôm



Nghe Ông Tộp nói vậy, thằng Sung mồm mép tép nhảy đã vội vàng không người tiến lên. So hai thằng hầu thân cận, thằng Sung đúng là hơn thằng Sún ở khoản nói chuyện, xu nịnh làm hài lòng chủ. 

"Ông chớ giận, chớ giận, kẻo tức cái bụng mình. Dạ bẩm ông, để con với mấy thằng dưới rượt theo, coi bắt lôi cổ nó về cho ông nghen."

"Ông là ông lớn nên chỉ cần ngồi xơi trà, còn đâu để hầu con lo."

Ông Tộp không trả lời, vậy nên đám gia nhân đứng sau, nào có ai dám nói câu gì. Họ, một thì cúi gằm, hai thì lấm lét nhìn nhau. Trong bụng đám chạy vặt nghĩ phen này ông sẽ sai bắt con Thanh dở về lột da lột thịt. Nhưng chưa thấy gì cả, chỉ thấy mặt trời đã chạm xuống đỉnh núi, ráng chiều kéo dài một vệt lụa đỏ vắt ngang trời. Thằng này nhìn thằng kia. Thằng kia lại ngẩng đầu nhìn trời nhìn mây. Hơi đất hầm hập phả lên sân gạch, hun người ta như rán cá trên chảo đồng. Gió từ sông Nhị thổi lên lật phật vạt áo, nhưng vẫn chẳng xua nổi cái không khí đặc quánh đang trùm lên. 

Chúng nó đợi lâu, mà vẫn chưa nghe tiếng sai khiến hay bất kì thanh âm nào phát ra từ miệng ông Tộp, bèn ngước sang Sún và Sung. Sung khích khích tay Sún, Sún dè dặt ngẩng đầu..

"Ông ơi...có bắt người không ạ?" Sở dĩ hắn dám hỏi, cũng là do thấy mặt ông không cau có. Chứ nếu cau có, hắn nào dám tự chuốc hoạ vào thân. 

Ông Tộp như cũ vẫn không trả lời. Mày ông nhíu nhíu, bất chợt, một bãi nước trầu phun thẳng xuống nền đất. 

Phẹt! Bãi trầu đỏ lòm tóe ra, lốp bốp bắn cả vào chân trần của một thằng ở. Thằng Sún giật bắn người, co chân nép lại, không dám động đậy. Thằng Sung khổ sở cúi đầu. Ông lớn mà nổi giận, cốt cũng giáng lên đầu kẻ ăn người ở chúng nó chứ còn ai khác? Cho dù người gây chuyện là người phương xa, thì hoạ đầu chúng nó gánh, hoạ sau mới đến người ta. Cả làng Đông Tụ ai chẳng biết tính ông Tộp? Ông là hạng người khó đụng, nghiêm túc, có phần rắn mặt. Ông nói một là một, hai là hai, ai trái ý thì cứ chờ xem hậu quả. Ông mà giận, thì có khi trời cũng phải tránh. 

Có điều, đây là cái "oai" của Phú Tộp trước khi người ấy xuất hiện. Người ấy là ai?  Nói tới "người ấy", chẳng cần sổ ghi giấy chép gì cho dài dòng, mà chỉ cần một câu của mấy thằng con nít truyền nhau. Người ấy là nhân vật chính trong cổ tích "Con chó hoang làng Đông Tụ!" Ai xa lạ chăng? Chẳng hề! Ấy là Thanh Dở, con khốn nạn duy nhất trên đời không sợ ông. 

Phú Tộp nuốt khan. Ông còn nhớ như in lần trước, sáng tinh mơ, ông vừa bước ra cửa, chưa kịp vươn vai, thì con oắt ấy đã đứng chặn ngay trước ngõ. Nó khoanh tay, nhe răng cười hềnh hệch, cái đầu nghênh nghênh. Nó nói: 

"Ông Tộp ơi! Đêm qua con nằm mộng, thấy ông mặc áo vàng, chân đi hia đỏ, đứng trên phản mà hô lớn: "Ta là Thổ Địa Đông Tụ, ai muốn cầu tài thì quỳ xuống đây!" 

Rồi, con nhỏ này cười lớn, hề hề chắp tay: "Ông có linh thiêng thì hôm nay ban cho con ít tiền đi!"

Ông điên lắm! Không biết kiếp trước ông nợ gì nó mà kiếp này nó cứ bám riết. Năm nó còn bé, ông rộng lượng nhắm mắt cho qua. Nghĩ trẻ con tinh nghịch cũng chẳng sao. Nhưng dăm năm trở lại đây, càng lớn, nó càng phá ra trò!

Mới bữa trước, ông vừa đặt lưng xuống phản thì nghe tiếng hét thất thanh: “Ối làng nước ơi! Nhà ông Tộp có chuột to bằng bắp chân!”

Ông bật dậy, lao ra sân, thì chỉ thấy con Thanh Dở đứng đó, tay cầm một con chuột đất be bé, mặt tỉnh bơ mà bắt đầu công cuộc xin tiền. Lần khác, ông vừa ra cửa thì thấy cái vách nhà trắng tinh đã bị ai quệt tro bếp loang lổ. Rồi lại có bữa, cả nhà ông ăn cơm xong mới phát hiện vại tương đã bị vứt đây rau héo cỏ dại. 

Ông giận đến mức muốn bốc khói trên đầu! Nó là đứa duy nhất làm ông phải cáu kỉnh trước mặt người khác. Con oắt con đấy! Cái giống gì mà lỳ lợm đến thế? Mắng nó xơi xơi, đuổi đánh nó không biết bao nhiêu lần. Nó im ắng được một buổi chiều, dẫu tưởng nó biết sợ! 

Có cái rắm! Nó mà biết sợ ư ?

Hôm nay, nó lại giở trò nữa rồi, thế thì sợ cái gì? Chỉ là nó ăn no quá nên đánh một giấc dài thôi. Vốn dĩ, bụng và dạ bảo nhau vui mừng đi vì con Thanh Dở nó đã lết xác lên làng trên hơn một tuần chưa về. Ông nghĩ, nó đã rời làng Đông Tụ, rước hoạ lên làng Đông Kén. Nhưng không, nó lại về. Và:

"Đéo mẹ nó, nó lại chọn nhà ông đầu tiên để ăn vạ xin tiền mới cay!"

Ông Tộp từ suy nghĩ trở ra, ngoài mặt cũng không có vẻ gì tức tối cả. Chẳng biết suy nghĩ gì, ông Tộp  phất mạnh tay áo, bấy giờ mới nói: 

"Thôi! Đuổi làm quái gì cho mệt! Cái con dở ấy mà luồn thì có chạy theo ba ngày ba đêm cũng chỉ tổ phí cơm phí gạo! Lần này, ông tha cho nó. Coi như ông làm phước."

Nói rồi, ông quay ngoắt vào nhà. Thật ra mấy đồng cho nó chẳng đáng là bao. Nếu nó đàng hoàng tử tế, cho xong lạy một cái cảm ơn, ông có thể cho nó thêm ít cắc, hay nó xin làm việc cho ông đi. Nhưng đây, nó không biết điều, cho xong lại lật mặt, chửi xiên chửi xéo, chọc phá không ngừng. Riết rồi, ông không hiểu con này làm sao? Nó đi ngược với thời đại ư! Nó đi ngược với xã hội ư! Nó nghèo, ông giàu. Mà người nghèo muốn tiền thì phải chịu cảnh, chịu cực đi làm thuê. Nghe ông thì sống, chống ông thì chết.

"Con dở….Có ngày ông phải đánh mi một trận. Bẻ giò mi! Bẻ rồi ông xem mi còn chạy đằng nào, thứ không hiểu đạo lí." 

Phú Tộp đi vào cái phản lớn, đem người đặt xuống. Phú Tộp đưa gậy chống cho hầu, sau đó nhận lấy cây quạt. Ông phe phẩy, cầm lên chén trà nóng.

"Bỏ đi, quân tử không chấp kẻ tiểu nhân."

...

"Ai ui!!"

"Hắt..a a Xì ì.." 

Thanh Dở hừm hừm, đưa tay lau lau, khịt khịt mũi. Cô vừa lao đi, vừa rống lên: "Bố tổ đứa nào nhắc tới bà nhá! Đứa nào nói xấu gì bà nhá! Bà mày linh cảm được đấy."

Dở cười phá lên. Dở lao qua con hẻm đất lồi lõm, lướt qua mấy bụi chuối sứ mọc ven tường gạch cũ. Guốc gỗ giẫm lên vỏ trấu, sỏi đá lạo xạo dưới chân, nhưng cô chẳng hề để tâm. Chạy là chạy, chạy cho nhanh, chạy cho khuất mắt cái ông già Tộp kia! Chửi đi, chửi thoải mái. Cô có ở đấy đâu mà nghe! Thứ người giả nhân giả nghĩa, suốt ngày bày đặt đạo nghĩa, cô nhìn mà chướng mắt. Mồm nói hay lắm, nhưng nào có giảm thuế giảm má gì cho dân. 

Gió chiều thổi qua chợ, cuốn theo một đám bụi nhỏ bay tứ tung. Gió phần phật quấn lấy tà áo nâu bạc màu.

Nhài Thanh chạy qua dãy nhà lụp xụp, qua cả đám trẻ con đầu trần chân đất đang túm tụm đánh đáo. Đến tận khi trước mặt hiện ra cái cổng chợ Đông Tụ, cô mới khựng lại, lách mình vào một góc khuất, nép trong khoảng tối giữa hai dãy quầy hàng.

Hú hồn!

Bàn tay phất vạt áo, quệt ngang cái trán lấm tấm mồ hôi. Cô nheo mắt, ngó quanh một vòng, thở hắt ra một hơi. Không ai đuổi theo. Cô lại cười hềnh hệch. Dở ngó xung quanh, một lát mới thảnh thơi bước ra, thung thăng, thênh thang như chưa từng có chuyện gì cả. Miệng nở một nụ cười. Nụ cười của kẻ vừa chọc tức được ông già làng Đông Tụ! Nụ cười của kẻ không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ… chưa đủ vui!

Mắt cô láo liên.  Cái chợ Đông Tụ! Cái nơi chộn rộn nhất vùng, kẻ mua người bán nhao nhao. Đàn bà gánh hàng, trẻ con bám váy mẹ, bà già lom khom cắp rổ cắp thúng. Người đông như trảy hội, chen chúc nhau mà đi, kẻ đon đả, người gắt gỏng, từng tiếng cười, tiếng chửi rộn ràng va vào nhau. Và cả tiếng rao. 

"Ai chè đỗ đen đây! Ngọt thơm mát ruột đây nào!"

"Cốm mới đây! Cốm dẻo thơm ai ăn nào."

"Bánh rán bánh khúc, tất tận các loại bánh đây."

Cái âm thanh quện vào nhau, trộn cùng tiếng chày giã cốm thùm thụp, tiếng dao thớt phập phập, tiếng gà qué xao xác trong mẹt tre, tạo nên một thứ nhộn nhạo đặc quánh mùi chợ búa.

Mùi chợ! Ôi thôi, đủ cả!

Mùi nước mắm mặn mòi chát lưỡi, mùi tương ngọt ngào ngai ngái, mùi hành phi vàng ruộm béo ngậy, mùi lá chuối hơ lửa thơm nức, mùi cá nướng tươm mỡ, mùi thịt quay da giòn tan… tất cả hòa vào nhau, chảy tràn khắp không gian, tạt thẳng vào cánh mũi Thanh Dở!

Cái bụng lép kẹp của cô réo ầm ĩ.

Nhài Thanh nheo mắt, liếm mép, bàn tay vô thức sờ lên túi áo. Gót chân nhón nhón lên. Ăn gì bây giờ? Mâm bánh đúc trắng phau bên kia nhìn mà mát ruột! Dầm vô tương nâu, ngửi cũng thơm lắm, nhưng mà…hừm! Trơn tuột như bôi mỡ, cắn một miếng là trôi sạch xuống họng, ăn xong có khi lại càng đói. Quán cháo hoa bên này thì sao? Cháo trắng lỏng lẻo, nhạt nhẽo.  Ăn vô chỉ tổ trơn bụng, lại phải chạy ra bụi chuối mà vắt chân lên cổ. Kẹo vừng? Kẹo bột? Ngọt. Chè cốm xanh lơ, xôi gấc đỏ au? Dẻo. Nghĩ tới cảnh nhai dính răng, lưỡi đẩy qua đẩy lại, cô lại bĩu môi, chậc lưỡi, lắc đầu nguầy nguậy: Ăn mà thế, phí cả miệng!

Cái thân cô nghèo rớt mồng tơi, nhưng dở gì cũng không ăn uống tầm bậy. Tiền cô có ít, nhưng cô cũng không thể ăn uống nhếch nhác như đám rách kia. Nhài Thanh nghèo, nhưng miếng ăn không thể xoàng! Nhài Thanh hếch mặt, hất tóc, tay đong đưa xâu tiền đồng, vừa đi vừa nghênh ngang cất giọng hát:

"Cơm ăn chẳng có mà no,

Ăn cho đáng miếng, ăn cho ra trò.

Bánh đúc thì nhạt, cháo lo thì lềnh,

Ăn mà cho dạ bõ bèn mới ưng cơ…"

"Ứ giời." Một con mụ già bĩu môi chê bai. 

Nhài Thanh tung tung xâu tiền, nào có quan tâm đến thái độ của ai. Cô sống là sống cho mình, mặc kệ người ta dòm người ta đánh giá đấy! Ai làm lại cô nào. Dở khệnh khạng đi qua mấy sập hàng, đôi guốc gỗ đập xuống nền đất cộp cộp, đến đâu cũng có người ới gọi. Bởi vì ai biết cái con dở này, nó điên thật hay chỉ làm trò? Chả ai rõ! Nhưng thiên về suy nghĩ não nó hỏng. Vậy nên, phần lớn họ gọi cô không phải vì mong cô mua hàng. Họ gọi để xem hôm nay cô lại giở trò gì mới?

“Này, con dở! Vô đây ăn bát chè cốm hẵng! Chè cốm của tao ngọt lịm, ăn vô mát dạ!”

"Ới Thanh Dở! Mày thử bánh gai nhà tao coi! Chớ ăn chè cốm của mụ, kẻo kiến nó bò vô tận họng! Ngọt lắm, dở ơi!”

Thanh Dở lừ mắt. Cái mặt nhăn lại cô bĩu môi, chu cái mỏ ra. Cô hừ một cái rõ dài. Nửa chê bai, nửa tiếc tiền:

“Thôi! Gớm chết! Mấy đồng con dành để khi khác, chớ ăn ba thứ này vào thì chả uổng phí. Chè cốm ngọt khé họng, bánh gai ăn vào đen răng, xôi vò khô bỏ xừ! Thôi thôi, ai ăn thì ăn, con còn phải giữ tiền lo thân."

Nói xong, Nhài Thanh hất tóc, phất tay áo, rồi vênh mặt mà đi, chẳng buồn ngoái lại. Cái con Thanh Dở này, khùng khùng điên điên, nhưng khéo giữ tiền lắm. Mà ăn uống thì kén cá chọn canh, hơn cả mấy bà nhà giàu khó tính!

Ấy thế mà…

Đi được một quãng, mắt Nhài Thanh bỗng sáng rỡ. Trước mặt là một hàng cá lóc nướng trui. Cá xếp hàng trên lá chuối, con nào con nấy bụng tròn lẳn, thịt chắc nịch, da xém vàng, mỡ chảy xèo xèo, lộ ra phần thịt trắng muốt bên trong. Thanh Dở đứng khựng lại. Mắt hấp háy. Mũi phập phồng. Cô nuốt khan một cái,  phì cười, vỗ đùi đánh "chát" một cái, chân guồng lên chạy uỳnh uỳnh, cứ như quỷ xô ma thó.  Miệng dở thò thè nước dãi: 

"Cho cá lóc nướng trui đê."

Khói cá lóc nướng trui bốc lên nghi ngút, quện với hơi chợ, quện với nắng nhạt buổi chiều. Thanh Dở đứng há hốc miệng, còn chưa kịp sà vô, đặt mông ngồi, từ bên kia, bà bán chè cốm đã chống nạnh: “Ối cha! Biểu nó dở cũng có sai đâu mà! Vừa kêu để dành cơ, thế mà thoáng cái. Chao ôi, ngữ nó có mà để dành trong bụng.”

Người trong chợ bật cười. Dì Sâm, chủ hàng cá vừa thấy Thanh Dở lấp ló gần sạp cá, đã nheo mắt, quát trêu:

“Mày chui mô ra rứa, con dở? Mặt mũi tèm lem bùn đất, hay chui từ dưới nước lên hử?”

Thanh Dở đang mê mẩn ngắm cá, nghe vậy thì ngước lên, gãi đầu, nhếch môi cười nửa miệng. Cô hít một hơi dài tận đáy bụng, làm như nuốt cả mùi cá vào người:

"Con bẩn thỉu, đục ngầu, cá dưới nước còn chê! Con là con sống dưới cống, chứ sống dưới nước làm sao thở nổi."

Cả chợ ồ lên cười!  Miệng hàng kẹo kéo bẻo lẻo lập tức chọc ngay:

 “Dở có khác! Hàng cá đùa một câu, mà mày cũng nhận mình là dân cống rãnh luôn hử?”

Thì sao đây? Dân cống rãnh nhưng kiếm tiền nhanh hơn mấy bà. Úi giời! Ngại chưa? Nhài Thanh nghĩ vậy nhưng không nói, chỉ hô hố cười theo, mà cười còn lớn hơn cả họ chứ.  Dở nghinh nghinh cái đầu, đôi mắt ti hí gian xảo lướt ngang lướt dọc, bỗng dưng nhóp nhép cái miệng, nhẩm bụng rao hộ:

"Ai cá lóc nướng đê. Ai cá lóc nướng nào. Cá lóc nướng trui, cá lóc tươi béo, cá lóc tận tay bà Sâm phục vụ đê. Ai cá lóc nướng trui a.."

Lời rao nghe bắt tai, người trong chợ một nửa cười, một nửa cũng thấy thèm. Dì Sâm từ đầu chỉ định trêu chơi, vậy mà thấy con dở rao xôm thế, cũng phải cười nắc nẻ, quẹt tay vô tạp dề rách, rồi cầm quạt phe phẩy than, giục:  

“Cá lóc nướng đây! Mỡ chảy xèo xèo, thơm nức cả chợ! Con dở nó cũng thèm đây này! Ai mua, mua nhanh kẻo hết!”

Thế là chỉ trong chớp mắt, có mấy người xung quanh trông lạ hoắc, dường như là người bên làng trên đã nhao nhao kéo đến. Thanh Dở nhìn mà khoái trá! Cô ngửa mặt cười khanh khách, tay vỗ đùi rồi lại xốc váy, hất tóc, vênh váo vì vừa lập công lớn. Thôi thì chưa mua được cá, nhưng làm một trận náo loạn thế này, cũng coi như lời! Mà sở dĩ cô cười, là do cô biết tỏng,  một lát nữa thế nào cũng được bà dì này cho thêm chút gì ăn.

Dì Sâm, người đàn bà lực điền, thân hình phốp pháp, tóc búi cao mà lòa xòa vài sợi, thấy con Thanh Dở rống to thì cười khà khà. Dì bán cá từ tinh mơ, nắng xéo ngang trán vẫn chưa thấy khách là bao, lòng đã ngán ngẩm, giờ thấy con oắt con kia rao cho một tiếng mời gọi mà đám người bển trên túm tụm quanh mẹt hàng, đâm ra cũng cười được một cái. Dì Sâm nhìn Thanh Dở đang đứng một góc bên cạnh vì bàn đã kín chỗ, dì bèn chỉ chỉ tay vào hàng rào thấp thấp, gọi với tới Thanh Dở: 

"Lại đây, ngồi xuống đây mà ăn! Hết chỗ rồi, nhưng ngồi mép bờ rào cũng được!"

Nhài Thanh chả khách khí, nhún một cái đã nhảy tót lên mép rào đất, hai chân đong đưa. Hơi than còn âm ỉ, cá nướng mỡ chảy xèo xèo, da tróc lốm đốm, vàng ruộm.

Má nó! Mùi lá chuối hơ lửa quyện với cá, thơm mà sao thơm thế, thơm đến nao lòng!

Cô nhìn chằm chằm, hai con mắt long lanh, chóp chép cái miệng:

"Giời ơi, chỗ nào mà chẳng được. Không chết đói là được. Dì Sâm ơi, dì lựa cho con con nào béo nhất, to nhất nghen! Chứ con mà nhỏ, con mà gầy là con cự nự đấy!"

Dì Sâm hừ mũi, lườm nó một cái, nhưng cũng chẳng tiếc, bèn thò tay gắp ngay con cá giữa mâm, con tròn nhất, chắc thịt nhất, đặt xuống đĩa rồi chìa ra trước mặt cô: 

"Ăn đi! Mà này, tao thấy mày rao cũng giỏi, lanh lắm. Hay ở lại đây mà phụ tao, ngày ngày đứng chợ rao hàng, tao cho cơm ăn qua ngày. Chứ lông bông mãi thì có ngày chết đói đấy dở ạ!"

Nhài Thanh nghe vậy thì trợn tròn mắt, hai tay phủi phủi vào nhau, sẵn sàng bốc ngay miếng cá mà nhai cho thỏa. Nhưng nghe dì Sâm nói thế, cô lập tức nhăn mày:

"Ứ chịu đâu! Đi ăn xin mấy lão kia riết quen rồi, một ngày không rống lên đòi tiền thì con thấy ngứa miệng, ngứa họng, khó chịu lắm! Mà dì tưởng con đứng rao không công à? Mấy lão trong chợ này, người nào rủng rỉnh mà chả từng bị con vòi đến méo mặt? Dì coi, ai nỡ để mất một cái nghề kiếm ăn ngon lành như thế!"

Dì Sâm nghe cô nói thì lắc đầu chán nản. Nhìn con Thanh Dở, cái mặt lém lỉnh, nước da ngăm nâu, tay chân khẳng khiu, mà cái miệng thì lanh. Nó lanh lợi, nhưng lại cái kiểu lanh không ai ưa, chỉ giỏi chọc người ta tức điên mà không bắt được. Cái chợ Đông Tụ này, biết bao người hận nó, vậy mà chẳng ai làm gì nổi. Cái giống lỳ lợm, ai mà trị cho được đây?

Nhài Thanh chẳng thèm quan tâm tới cái nhìn chằm chằm của dì Sâm. Bởi lúc này, cái chuyện quan trọng nhất của cô là ăn, là chén sạch đống cá lóc thơm nổ cánh mũi này. Nói là làm, chỉ một loáng, hai hàm răng sắc đã nhai rau ráu, lớp da cá cháy xém tan ra nơi đầu lưỡi, vị béo ngậy tràn tới, quyện cùng chút cay cay của khói bếp, mắm mắm của gia vị ngấm lửa than. Cô nhai kỹ, mắt lim dim, môi nhen nhén nhấm nháp từng chút hương vị, hai chân thõng xuống đu đưa, mỗi nhịp chân chạm gió lại khẽ kêu "ôi ôi" ,tự mình cũng chẳng kiềm được cái khoan khoái trong lòng.

Dì Sâm ngồi xệp bên bếp, tay cầm que gắp, vừa giở cá vừa nói:

"Cái con ranh này! Mày đúng là trúng gió lâu ngày thành dở thật rồi! Người ta bươn chải kiếm ăn, còn mày thì rình rình quậy phá, chọc ghẹo, lừa lọc người ta cho bõ cái tính nghịch ngợm của mày!

Cái que gắp chĩa chĩa vào mặt Nhài Thanh để răn đe, nhưng cũng chẳng đủ làm cô chùn bước. Dở chẳng cãi, cũng chẳng giận, chỉ cười hì hì, cái vẻ khôn ranh lồ lộ ra mặt. Cô cứ thế nhai cá, cằm mỡ lấp lánh dưới ánh lửa. Câu mắng của dì Sâm nghe chói lắm, một chữ cũng không lọt vào tai.

Ừ thì cô dở, mà dở cũng là một cái nghề! Đừng tưởng cô dở mà chẳng biết gì. Ai bảo dở là không khôn? Không dở, làm sao lừa được đám ông già keo kiệt móc túi bố thí? Cái mặt cô khờ khờ, cái miệng lắp ba lắp bắp, ai chẳng tưởng cô dân ngây, dân dại? Mà đã ngây, đã dại, người ta lại thấy thương hại, mềm lòng quẳng cho vài xú bố thí.Mà xú đó đâu chỉ nuôi mỗi cô? Xú đó còn nuôi lũ nghèo kiết trong chợ, nuôi bà cả hèm cả hẻm, nuôi thằng Nhãnh què chân, nuôi lũ trẻ con bơ vơ chẳng cha chẳng mẹ.

Người ta tích bạc như tích nước, mà nước chảy vào tay kẻ giàu thì tù đọng, chảy vào tay kẻ nghèo mới hóa mạch nguồn.

Trên đĩa, con cá lóc cứ vơi dần, từng miếng, từng miếng một. Bầu trời dần sậm xuống, những vệt nắng đậm cuối ngày kéo dài trên mái chợ, nhòe dần, nhòe dần. Chợ chiều đã tắt, chỉ còn những ánh sáng lặt phặt hắt lên mặt đất thành từng vệt vàng cam nhạt nhòa. Lá cọ trên mái rì rào, bờ tre cạnh quán lách tách, tiếng côn trùng ẩn khuất trong bụi rậm mà cất lên những điệu nhạc li ti.

Giữa cái tĩnh lặng của buổi chập tối, giọng Nhài Thanh bỗng rơi xuống:

"Nghèo thì nghèo, chớ có lo,

Ngửa tay xin kẻ bực to lại cười.

Tiền trời rớt xuống cứ xơi,

No xong lại tính cái đời mai sau."

Cơn gió cũng vừa lúc thoảng qua. Dưới ánh sáng lụi dần, bóng người trong quán loang loáng trên nền đất nâu, đổ dài theo ánh lửa hắt ra từ bếp than. Bọn người quanh đó, mỗi người một vẻ, cho dù có cười hay chê thì cũng thế, ghét cô vẫn cứ ghét, quý cô vẫn cứ quý, chẳng ai vì một câu hát mà thay đổi dạ lòng.

Nhài Thanh cũng vậy thôi, chẳng làm người lương thiện, mà cũng chẳng hẳn là kẻ bất lương. Cô sống giống con chạch dưới bùn, trơn tuột chẳng ai nắm được, trôi theo dòng đời, va vào ai thì nhoẻn cười mà va, chọc ai thì giở trò mà chọc, chẳng gốc rễ, chẳng neo bến. Cái đời cô, cứ như hạt cát lăn theo gió, như con chim sẻ sà xuống nhặt một hạt cơm rơi, rồi lại tung cánh bay đi, chẳng ai giữ nổi.

Nhài Thanh cúi đầu, nhón tay bốc lấy miếng cá lóc nướng, tợp một miếng lớn. Khoé miệng khẽ kéo lên, vẽ thành một nụ cười vừa mơ hồ, vừa chua cay, vừa có chút gì đó đắc ý.

Người ta gọi cô là "dở" riết thành quen, nhưng cô có dở thật đâu? Họ tưởng cô điên, mà cái đầu cô lại tỉnh rành rành. Ở cái chợ này, ai cũng bon chen, ai cũng tính toán, người hiền thì chịu thiệt, kẻ dại thì bị dắt mũi, ai khôn ranh thì mới sống được lâu. Cô không khôn, cũng chẳng dại, mà là thứ người lửng lơ giữa hai bờ, vừa điên vừa tỉnh, vừa thật vừa giả.

Thôi thì cũng thành "dở". Dở chứ, dở để được tiền, được cơm, được lòng thương của thiên hạ. Dở đấy. Nhưng thử hỏi, có ai dở mà tính toán rành rẽ như cô không?


-Hết chương  3-

159

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout