Nhài Thanh nhướng mày một cái rất nhỏ. Cô láo liên nhìn sắc mặt ông Tộp, bẩm bụng bảo dạ bỏ qua cái hành động "vô duyên" của ông Tộp. Người gì mà, cô mới ôm chân một tí đã giãy đành đạch lên cơ chứ?
Thanh nghiêng nghiêng người, liếm liếm môi, rồi ngay lập tức xoa xoa tay, bắt đầu cái bài văn xin ăn đã soạn sẵn từ lâu:
“Bẩm ông, con Thanh Dở ạ!” Tiếng ạ kéo dài, giọng điệu rề rà, ngọt lịm đến kỳ lạ. Nhài Thanh cúi người, chắp hai tay, làm bộ đáng thương vô cùng:
“Ối dào, con cũng nào có dám làm phiền ông cho cam! Chẳng qua đi sang bên làng trên, con ngó quanh ngó quẩn mà có thấy ai được như ông đâu…Bên bển, người keo kiệt, hà tiện, bủn xỉn từng hột thóc hạt gạo Họ chẳng rộng bụng như ông, cũng chẳng giàu sang phúc đức bằng ông. Bởi rứa con mới lếch thếch lận đận mò về, mong được ông cưu mang, chớ con cũng biết phận mình hèn hạ lắm."
Cô rền rĩ xong, lại làm bộ thút thít. Thanh giơ bàn tay toàn đất bùn lên lau lau khóe mắt, chùi đi chẳng thấy nước mắt đâu, chỉ thấy bùn quệt thành vệt dài trên mặt.
“Lạy ông, ông thương tình cho con mấy đồng, con đây đã mấy ngày chẳng có hột cơm vào bụng, sắp chết đến nơi rồi! Lòng lành làm phước, nếu không, kẻo mai này ông gặp nạn, trời lại bắt ông trả gấp đôi ạ."
Người đầy tớ vừa nãy còn hùng hổ mắng chửi, giờ thoáng tỏ vẻ khó coi. Gã quay ngoắt đi, gãi đầu gãi tai, lẩm bẩm: “Cái con này...rõ mất dạy. Đàn bà con gái mà hoá, hoá loại đểu cáng" Rõ như ban ngày đấy thôi, chúng nó có tai, nghe rõ đàng hoàng chứ không điếc. Lời con dở, ngọt thì ngọt hơn chè đỗ đen, mà chua, thì lại chua hơn nước dừa khú. Nó có bao giờ khen ai tử tế đâu? Nó khen! Ấy là chuyện hiếm.
Ông Tộp được bợ lên thì bụng nở gan căng, cái đầu cũng hất cao thêm một khúc. Nhưng ông đâu phải tay mơ, chỉ nghe qua một chặp cũng ngửi ra được trong lời con Thanh Dở có cả đường lẫn sạn. Lời cô nghe êm tai, nhưng ý cô châm chích chẳng khác nào gai mắc áo. Hầu nó nghe ra được, chẳng lẽ thân làm chủ, ông lại ngu ngốc không nghe ra? Ông Tộp tất nhiên nghe được hàm ý giấu ở bên trong. Thế nhưng, người có của không dễ nổi nóng, mà tính ông xưa nay cũng không chấp nhặt với mấy đứa nít ranh mới lớn.
Ông Tộp liếc xéo con Thanh đang quỳ bệt dưới đất, giọng lạnh tanh:
"Ơ hay! Ai cho mày lối quen cửa quyền vậy hử? Nhà ông có họ hàng gì với mày hay sao mà cứ lần mòn sang đây? Cơm gạo đâu phải vỏ hến mà ai cũng vốc được? Mày đói kệ mày, mày chết cũng chẳng can chi đến ông, hở con Thanh Dở?"
Nhài Thanh chớp chớp mắt, nhoẻn cười. Cô lết thêm một bước, vô tội hỏi:
"Ấy chết! Ông không biết chớ, con đi khắp xứ, mà chỉ có mỗi ông là hào hiệp, mỗi ông là rộng lượng, cũng chỉ có ông chịu rủ lòng thương mà cho con mấy đồng lận lưng. Nay nếu con yểu mạng, chẳng may trúng gió quỵ ngang mà đi luôn một thể, thì con cũng chẳng đi đâu xa, mà kéo hồn về đây, bám riết trước cửa nhà ông! Con làm ma nhà ông, tối đến con ghé qua, xem thử ông có ngủ yên không, mộng có lành không. Con ngồi tựa cửa, thổi gió heo may vào màn, đêm khuya hát hò cho vui cửa vui nhà, coi như trả cái ơn ông cưu mang con khi sống! Người ta cũng không trách con bạc, phải không ông?"
Tiếng cô nói nhẹ hều, nhưng nghe vào thì tai ốc rần rần.
Ông Tộp thoạt nghe thì sững lại một chút. Râu mép ông rung rung, hai mày chau lại. Ông thầm nghĩ: Biết tỏng con chó bám đuôi này nó lì! Cho nó thì đuổi được dăm ba hôm, không cho thì nó hát nó hò, nó ngồi lì ăn vạ ngay trước cửa. Mà trước mặt đầy tớ, bắt nó nhịn đói, ông e là mất danh mất giá.
Ông Tộp đảo mắt nhìn con Thanh dở từ trên xuống dưới. Nó! Ông đã ghét mà lại còn ngại. Cái giống này ai ép nó cũng chẳng xong. Bắt làm kẻ ở? Nó chửi cha chửi mẹ, làm ba hôm thì vác rổ trốn. Lừa bán nó đi? Nó dở dở ương ương, ai mua cho được. Quay đi quay lại, cũng chỉ vì bạc và bạc. Kẻ khác nghèo thì yên phận, được đồng nào mừng quýnh đồng đó. Còn nó thì sao? Đã nghèo còn hay chê. Ông mà cho nó ít, nó tặc lưỡi lắc đầu.
Nghĩ tới đó, ông Tộp nâng mày, hất tay quạt một cái, vừa xoay người bước thẳng vào nhà, vừa ra lệnh:
"Cho nó dăm ba đồng mà đuổi đi! Ông còn đang mệt, đừng có phiền gì ông!"
Bọn đầy tớ nghe vậy liền động tay động chân, một người móc dưới xâu tiền ra mấy đồng, nhắm ngay con Thanh mà ném tới. Đồng tiền xoay tít trên đất, lăn lóc một hồi mới dừng. Nhài Thanh thấy vậy, hai con mắt quắc lên. Cô chồm dậy, chạy thẳng tới tóm lấy chân kẻ vừa ném, miệng nở nụ cười lẳng lơ:
"Ấy...Anh Sún ơi!"
Nhài Thanh nũng nịu, bĩu môi ứ ừ, bày ra dáng không hài lòng:
"Anh xem...Em đói đến mốc meo, người gầy hơn cây sậy, bụng lép còn hơn nia xay hết gạo. Anh mà cho em ít đồng vầy, em ăn vào cũng không tới đáy dạ dày.."
"Ôi...Cái phúc của anh to như cái đình làng, anh Sún ơi! Anh thương em chút đi! Anh mà keo kiệt, em lại phải kêu khóc ầm lên mất thôi...!"
Cái người tên Sún là thằng hầu được ông Tộp tha về khi ông lên chợ huyện. Sún cao gầy, chân dài, coi bộ chạy nhanh. Ông Tộp cũng thích sai hắn làm việc lắm, bởi hắn không đòi hỏi, cho gì là nhận nấy, không hơn cũng không kém. Hắn mới đầu không có tên, sau gọi là Sún vì có bữa hắn ngã, ngã kiểu gì không hay, chỉ biết mất toi hai cái răng cửa, đến giờ vẫn không chịu mọc lại.
Thằng Sún nghĩ là do nó ném nhầm chỗ. Đáng ra khi nó đứng trước sân, đọc lớn câu:
"Chuột...chuột,... chí,... chí tao cho mày chiếc răng rụng, mày cho tao chiếc răng mới”
Thì sau đó hắn phải ném lên mái chái bếp nơi hắn đứng mới đúng. Nhưng đây, hắn cũng ném, có điều hai cái răng bay đi đâu thì không biết. Sún cảm thấy hai cái răng đã bay vào đống tro.
Bọn đầy tớ xung quanh nhìn tình cảnh thằng Sún mà cố nhịn cười. Mặt Sún đỏ bừng, chân run lẩy bẩy, cứ im bặt không nói. Nếu không đứng xem chuyện, còn tưởng thằng Sún đang bệnh. Mồ hôi hắn từ trên trán rịn ra, mồm méo xệch, không biết phải xử thế nào.
Thằng Sún nghĩ nghĩ một hồi, cuối cùng mới đưa tay xô mạnh con Thanh ra, nhưng cô bám còn chắc hơn đỉa đói. Tay cô níu, chân cô ghì, miệng còn cười toe như được mùa! Thằng Sún mặt sa sầm, hai lỗ mũi phập phồng. Một tay giữ khư khư xâu tiền, một tay lần nữa đưa lên gạt con ăn xin đi. Nhưng mà...
Nhài Thanh chẳng hề hấn chi.
Thanh hạ nụ cười, vén môi nói:
"Cá dưới sông còn có kẻ thả mồi. Chim trên trời cũng có người vãi thóc. Anh Sún ơi, xin anh rủ lòng thương cái thân con Thanh Dở này…!"
Thằng Sún cắn răng nghiến lợi, giậm chân bịch bịch xuống đất: "Bố tổ cha mày, buông ra!"
Hắn mất hai răng cửa, quát ầm lên liền lộ rõ hai vị trí trống. Nhài Thanh nhìn vào, bả vai rung rung không ngừng. Thằng Sún vừa tức, vừa xấu hổ...Ấy thế mà càng nói, Thanh Dở ôm chân hắn càng chặt.
Hắn túng thế, tay móc lấy xâu tiền, vừa vung mạnh, vừa quát: "Này! Cầm rồi cút xéo! Tao bố thí cho mày làm phước! Chiều chưa qua, tối chưa tới, tay chân lành lặn mà không biết nghĩ. Như tao đây, đi ở đi làm, còn có cơm có cháo! Mày thì ăn vạ thiên hạ, sống như rêu trôi bèo dạt. Mày không biết nhục à?!"
Mấy đồng bạc lăn lóc trên đất, tiếng chạm nhau lanh canh. Nhài Thanh bật cười ha hả, hai mắt híp lại vì quá đỗi khoái trá. Mặc cho năm sáu tiếng "xéo" cứ tuôn ra khỏi cổ họng thằng Sún.
Nhài Thanh rướn cổ nói: “Ối giời cao đất dày, ơn đức thằng Sún Thanh Dở nhớ kĩ! Con lạy ông Tộp, lạy ông Tộp nhớ cho tỏ tường hầy ha ha ha!”
"Rầm." Cánh cổng sập kín. Thằng Sún bên trong nhanh chân chạy vội lên ngoài hiên, lom lom nhìn ngó "cái con chó vện" nào đó đứng canh cửa. Mặt hắn vẫn nhăn lắm, coi bộ là tức mình nhưng không làm gì được.
Ở ngoài cổng, Nhài Thanh cúi nhặt lấy xâu tiền đồng, lắc lắc bên tai, tiếng leng keng vang nghe mà khoái. Môi cô nhếch lên, đôi mắt sáng rỡ. Cô lẩm nhẩm một mình:
“Bữa ni có tiền, phải ăn bữa cho nó ra giống con nhà người ta, chớ chả lẽ cứ gặm khoai sùng hoài."
Dứt lời, cô phủi quần đứng dậy, cầm lấy cái nón lá đã sờn chóp đội lên đầu. Vừa đi được vài bước, Nhài Thanh lại không nhịn được mà ngoái nhìn vào căn nhà năm gian bề thế của ông Tộp. Đôi môi mím lại, đầu lưỡi liếm qua khóe mép âm thầm nghĩ kế gì đó. Chỉ một thoáng, mấy thằng cu nấp xem trò đằng xa đã thấy Thanh Dở hít sâu một hơi, rồi vỗ tay bốp bốp. Chúng nó khoái chí nhìn nhau. Một trong số đó, có cái giọng láu cá lắm:
"Tao đoán ba giây nữa, cô dở kia sẽ chửi Phú Tộp?"
"Hứ! Còn phải đoán. Nhìn tư thế kìa, có tín hiệu rồi, anh em chuẩn bị nghe."
Xa xa, Nhài Thanh chống tay vào hông, miệng rống to: “Tham thì thâm, có tiền chẳng dám ăn, tích tàn tích tệ, đến chết cũng chẳng mang theo! Vàng bạc chôn đất, ruộng đồng bỏ không, đến hồi nhắm mắt, có đem được tí chi theo người? Nghèo ăn cá, giàu ăn tương, giàu mà bỏ bụng đói, khác chi ngược đời?"
"Ông Tộp ơi, tiền để trong chum, thóc để đầy vựa, mà tối đến vẫn nằm run cầm cập, sợ người vào cướp, sợ kẻ đào kho! Để mà làm chi? Để rồi lúc quặt quẹo, cơm chẳng trôi cổ, nước chẳng vào môi, lại nửa đêm than khóc với ma hời hỡi ông Tộp!"
Nhài Thanh cười hô hố, đánh trét một cái vào đùi. Hai tên đầy tớ đứng dưới thềm nghe tiếng chửi chói tai thì giật thót, mắt trợn tròn, chưa kịp hoàn hồn đã thấy con Thanh Dở co cẳng chạy vọt, chân đạp bụi đất bay lên mù mịt.
Chúng nó nhìn nhau, ánh mắt hơi đảo vào gian buồng, không dám nói gì.
Bên trong nhà, ông Tộp đang nằm ườn trên sập gụ, tay vân vê chòm râu lưa thưa, trong bụng nhẩm vài câu thơ. Đang cao hứng, bỗng tiếng ré vẳng vào tận tai, nghe chói cả lỗ nhĩ. Ông giật nảy mình, quay sang quay lại, tròng trắng tròng đen đánh nhau chan chát. Cái tên tai ác ấy! Cái giọng chanh chua ấy! Còn ai vào đây nữa nếu không phải con Thanh Dở mặt dày, lưỡi sắc? Ông Tộp tức thì bật dậy, vớ lấy cây gậy gỗ lim kê ở mép sập, hai chân bước huỳnh huỵch ra hiên.
Đứng giữa hiên nhà, gân trán ông giật giật, mặt mũi đanh lại. Ông nhìn một lượt, hơi cao giọng:
"...Thế nghe nó chửi ông, nó nói đá ông, hai chúng mày cứ đứng yên phỏng?"
"Dạ bẩm ông...chúng con không phải ạ. Là con dở kia...nó vừa nói xong liền chạy đi ngay." Thằng Sún thấp giọng đáp.
Thằng Sung đứng bên không dám ngẩng đầu, chỉ cẩn thận bồi lời:
"Bẩm ông…dạ phải ạ. Bọn con có phải là hèn mà không đuổi mô, chỉ tại chưa kịp nắm ngõ ngàng, nó đã cụp đuôi, chạy biến đi rồi ạ!"
Ông Tộp hừm một tiếng, cũng gật đầu một cái coi như đã biết. Ông đặt một tay sau lưng, một tay cầm đầu cây gậy, khẽ miết miết. Lắc đầu một cái, dáng vẻ giận dữ đã bị giam kín trong lồng ngực. Ông Tộp chỉnh chỉnh vạt áo, kéo lên thần thái, phong độ tao nhã thường ngày. Ông trầm giọng:
“Tiên sư cái con tiện tì! Đã nghèo kiết xác còn to họng, thân thấp hèn mà mồm mép như lưỡi cày quệt bùn! Ông bố thí cho mi miếng cơm, chứ không phải để mi vểnh mõm chửi xéo! Cơm ăn chưa kịp tiêu mà mồm đã hộc ra toàn lời xằng bậy! Chó không sủa bậy còn được miếng xương, chớ cái thứ mi, mồm loe lẻo như cò mổ tép, đến già cũng chỉ rúc xó nhà nghèo mà tru tréo!”
Ông Tộp gõ gậy xuống đất cộp cộp, rồi đưa lên chỉ vào hai thằng hầu: "Ông nói, chúng mày nghe cho kĩ. Nghe mà nhớ."
Sún và Sung cùng đồng thanh: "Dạ ông. Mời ông dạy ạ."
Ông Tộp vuốt râu, đi lên hai bước:
"Tích cóp cả đời đây, kẻ ăn người hầu vẫn thiếu, thì đến lúc nhắm mắt mới biết chẳng có đồng nào theo xuống mồ! Con Thanh dở biết gì mà mở miệng loạn ngôn? Kẻ như nó, dẫu có cho vàng cũng chẳng giữ nổi, vừa thấy ánh bạc đã mắt trắng như cò gặp ruộng, tay run như mèo thấy mỡ! Đúng chửa?"
Thằng Sung gật gật đầu, cái này thì không phải xu nịnh gì. Mà sự thật con Thanh Dở nó thấy tiền có khi còn hơn thế. Không phải cò, không phải mèo...mà phải như, như cái gì...cái mà Ông Tộp hay nói í. Là kép với đào à?
Ông Tộp nhìn biểu cảm của Sung, như đọc được suy nghĩ mà nhắc lại:
"Ông hay nói, kép với đào là vậy."
"Hừm!" Ông Tộp nghiêng người, nhớ lại mấy lời con dở chửi xéo khi nãy mà tức. Đã cho tiền, không chê là tốt, thế mà không chê thì quay sang chửi ông. Con này, đúng là không dạy không được, quá quen thân, quen thói.
"Lần sau, mi vác cái mặt mo đến đây, ông bảo gia nhân túm tóc, lôi ra mà quất cho rụng răng, khỏi mở miệng bô bô!”
-Hết chương 2-
Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!



Bình luận
Rùa
Tự dưng nghĩ tới Chí Phèo haha 🤣