Tình người trong con hẻm


Tiếng chim sẻ ríu rít, hôm nay, con hẻm nhộn nhịp hơn thường lệ, khi ông Bình và ông Cửu, tổ trưởng và tổ phó tổ dân phố, bắt đầu buổi vận động từ thiện để giúp đồng bào vùng bão lũ miền Trung. Dưới ánh sáng sớm, hai người đàn ông lớn tuổi bước đi, mang theo một sứ mệnh giản dị nhưng đầy ý nghĩa.

Ông Bình bước đi khập khiễng, tay cầm một xấp giấy ghi danh sách đóng góp. Ông mặc áo thun cũ, đội mũ lưỡi trai sờn màu, ánh mắt trầm tĩnh nhưng toát lên sự kiên định của một cựu chiến binh. Bên cạnh ông là ông Cửu khuôn mặt khắc khổ nhưng nụ cười luôn sẵn sàng làm dịu mọi căng thẳng. Hai ông dừng trước nhà cô Tư café, nơi vài bà con trong hẻm đã tụ tập, tò mò nhìn cuốn sổ trên tay ông Bình.

“Thưa bà con!” Ông Bình mở lời, giọng trầm ấm, vang rõ trong không khí buổi sớm: “Miền Trung đang lũ lớn, nhà cửa ngập, người dân khổ lắm. Tổ dân phố mình tuy không giàu, nhưng góp gió thành bão, mỗi người một ít, giúp bà con vượt khó.” 

Ông nói chậm rãi, như cách ông từng giải thích nhiệm vụ cho đồng đội năm xưa ở Campuchia. Ánh mắt ông lấp lánh, không chỉ vì lòng nhân ái mà còn vì ký ức về những ngày chiến tranh, khi ông chứng kiến đồng bào mất nhà cửa vì bọn pol pot. Ông hiểu giá trị của sự sẻ chia, vì chính ông từng được đồng đội nâng đỡ khi mất chân.

Ông Cửu tiếp lời, giọng dí dỏm để làm không khí nhẹ nhàng: “Ai góp ít cũng được, mười nghìn, hai mươi nghìn, hay một ổ bánh mì của bà Mỹ cũng quý! Miễn là có lòng!” 

Câu nói của ông khiến mọi người bật cười, kể cả cô Tư, người đang lau ly sau quầy. Cô Tư, khoảng 50 tuổi, dáng nhỏ nhắn, lên tiếng: “Ông Cửu nói hay lắm! Tui góp năm mươi nghìn, nhưng ông Bình phải đến uống café ở quán tui một tuần!” 

Ông Bình cười lớn, gật đầu: “Cảm ơn cô Tư, tui mà uống café cô hoài, bà Mỹ ghen thì khổ!”

Bà con trong hẻm bắt đầu góp tiền, người thì đưa tờ mười nghìn, người thì hai mươi nghìn, kèm theo những lời chúc chân thành. Một cụ bà, tóc bạc trắng, chống gậy, run run đưa tờ năm mươi nghìn: “Tui nghèo, nhưng tui tin ông Bình, ông làm gì cũng tử tế.” 

Ông Bình nhận tiền, cúi đầu cảm ơn, lòng ông ấm áp. Ông nhớ những ngày sau chiến tranh, khi ông, một người lính què, được bà con trong hẻm giúp đỡ, từ việc cho vay tiền đến tặng gạo. Giờ đây, ông muốn trả lại tình người ấy, không chỉ cho miền Trung mà còn cho chính con hẻm này.

Tuy nhiên, không phải ai cũng sẵn lòng. Một người đàn ông trung niên, anh Tú, chủ tiệm tạp hóa, lắc đầu: “Đời mình còn khổ, góp làm gì? Mấy vụ từ thiện này, ai biết tiền đi đâu!” 

Cửu cau mày, định đáp lại, nhưng ông Bình giơ tay ngăn, giọng ôn tồn: “Anh Tú, tui hiểu. Nhưng tui hứa, tiền này sẽ đến tay bà con miền Trung, tui và ông Cửu sẽ làm rõ ràng.” 

Sự chân thành trong giọng nói của ông khiến Tú im lặng, ánh mắt thoáng áy náy. Cuối cùng, anh lấy tờ năm mươi nghìn, đưa cho ông Bình: “Thôi, tui góp, nhưng ông giữ lời nhé.”

Ông Cửu nhìn bạn, ánh mắt lấp lánh ngưỡng mộ. Ông nhớ những ngày khó khăn, khi vợ ông bệnh nặng, chính ông Bình đã giúp ông chạy vạy tiền viện phí, không một lời than vãn. Ông biết ông Bình không chỉ là tổ trưởng tổ dân phố, mà còn là một người lính, luôn đặt lợi ích của cộng đồng lên trên bản thân. 

“Ông đúng là thánh nhẫn!” Ông Cửu thì thầm, khiến ông Bình cười khẽ, lắc đầu: “Nhẫn gì đâu, sống là phải giúp nhau, ông ạ.”

Buổi vận động tiếp tục, hai ông đi từ nhà này sang nhà khác, gõ cửa, giải thích, và nhận những đồng tiền lẻ nhàu nhĩ nhưng đầy tình người. Một đứa trẻ trong hẻm, khoảng 10 tuổi, chạy đến, đưa một tờ mười nghìn: “Cháu dành tiền ăn sáng, cho mấy cô chú miền Trung!” 

Ông Bình xoa đầu đứa bé, giọng nghẹn: “Cảm ơn cháu, lớn lên cháu sẽ là người tử tế.” Ông Cửu, đứng bên, lén lau khóe mắt, giả vờ nhìn sang chỗ khác.

Ánh nắng trưa gay gắt phủ lên con hẻm nhỏ, làm không khí ngột ngạt. Ông Bình và ông Cửu, sau buổi vận động từ thiện, tiếp tục công việc của tổ dân phố: thăm hỏi một gia đình khó khăn trong hẻm. 

Hai ông dừng trước một ngôi nhà cấp bốn, tường loang lổ, mái tôn gỉ sét. Cánh cửa gỗ cũ kỹ khép hờ, để lộ tiếng thở dài từ bên trong. 

Ông Bình gõ cửa nhẹ, giọng trầm ấm: “Chị Hạnh, tui là Bình, tổ trưởng tổ dân phố, tui với ông Cửu vào thăm chị.” 

Một người phụ nữ khoảng 50 tuổi, dáng khắc khổ, tóc điểm bạc, mở cửa. Đó là chị Hạnh, mẹ của Tâm, chàng trai 25 tuổi đang cai nghiện tại nhà sau nhiều năm sa lầy vào ma túy. Chị Hạnh nở nụ cười mệt mỏi, mời hai ông vào: “Mời hai anh, nhà tui bừa bộn, mong hai anh thông cảm.”

Bên trong, căn nhà chật hẹp, chỉ có một chiếc bàn gỗ lung lay, vài chiếc ghế nhựa, và một tấm ảnh gia đình treo lệch trên tường. Tâm, dáng gầy gò, da tái nhợt, ngồi co ro ở góc phòng, ánh mắt trống rỗng, tránh nhìn hai vị khách. Chị Hạnh rót hai cốc nước chè xanh, giọng nghẹn ngào: “Tâm nó hư, làm khổ tui bao năm. Giờ nó cai nghiện, nhưng tui sợ nó không đủ sức, lại tái nghiện.” 

Ông Cửu gật đầu, ánh mắt ông thoáng buồn. Ông nhớ những ngày Huy còn nhỏ, khi ông lo con trai cũng sẽ sa ngã nếu không được dạy dỗ tử tế. Ông đồng cảm với chị Hạnh, vì ông biết nỗi đau của một người cha, người mẹ khi con mình lạc lối.

Ông Bình nhìn Tâm, ánh mắt ông dịu dàng nhưng kiên định, như cách ông từng nhìn đồng đội trong những ngày khốc liệt ở Campuchia. Ông lên tiếng, giọng chậm rãi: “Tâm, cháu còn trẻ, sai thì sửa được. Bác cũng từng nghĩ đời mình xong, khi mất chân ở chiến trường.” 

Ông chỉ vào chiếc chân giả, tiếng lạch cạch vang lên khi ông gõ nhẹ. Tâm ngẩng đầu, ánh mắt cậu thoáng tò mò. Ông Bình tiếp tục: “Ngày bác dẫm phải mìn, bác tưởng mình chết. Nhưng bác sống, vì bác nghĩ tới đồng đội, tới gia đình. Cháu còn mẹ, còn cả tương lai, đừng bỏ cuộc.”

Ông kể về những đồng đội đã hy sinh ở Campuchia, những chàng trai trẻ không có cơ hội làm lại: “Bác có một thằng bạn, tên Tâm, giống tên cháu, hy sinh khi dò mìn để mở đường cho đồng đội đánh đồn địch. Nó không có cơ hội sửa sai, nhưng cháu thì có!” Ông nói, giọng nghẹn lại, ánh mắt lấp lánh ký ức. 

Tâm cúi đầu, tay cậu siết chặt, ánh mắt bắt đầu rưng rưng. Chị Hạnh lau nước mắt, thì thầm: “Cảm ơn anh Bình, anh nói mà tui thấy ấm lòng.”

Ông Cửu, ngồi bên, thêm vào, giọng dí dỏm để làm dịu không khí: “Tâm, cháu mà cai được, bác nhận cháu vô tiệm sửa xe, truyền nghề miễn phí! Nhưng phải hứa không làm mẹ khóc nữa nhé!” 

Tâm nở nụ cười yếu ớt, lần đầu tiên kể từ khi hai ông bước vào. Cậu khẽ nói: “Dạ, con sẽ cố, con không muốn mẹ buồn nữa.” Lời nói của Tâm, dù nhỏ, là tia hy vọng đầu tiên mà chị Hạnh thấy trong nhiều tháng.

Ông Bình vỗ vai Tâm, giọng trầm: “Cố lên, bác tin cháu đủ mạnh mẽ.” 

Ông đứng dậy, chiếc chân giả kêu lạch cạch, như một nhịp điệu bất khuất. Ông nhớ những ngày khi ông phải học cách đi lại, biến chiếc chân gỗ thành một phần cơ thể. Sự kiên cường ấy, ông muốn truyền lại cho Tâm, như cách đồng đội từng truyền cho ông sức mạnh để sống tiếp.

Chị Hạnh tiễn hai ông ra cửa, nắm tay ông Bình, giọng run run: “Anh Bình, anh Cửu, cảm ơn hai anh. Có hai anh nói, tui thấy Tâm nó sáng sủa hơn.” 

Ông Bình mỉm cười, lắc đầu: “Chị đừng cảm ơn, bà con trong hẻm phải giúp nhau.” 

Ông Cửu cười lớn: “Đúng đó, chị Hạnh, cần gì cứ gọi tui, tui sửa xe miễn phí cho chị một tháng!” Chị Hạnh bật cười, nụ cười hiếm hoi làm khuôn mặt bà bớt khắc khổ.

Trong tiệm sửa xe của ông Cửu, ánh đèn neon nhấp nháy. Ông Bình vừa đổi tư thế, ánh mắt ông dịu dàng nhưng vẫn vương chút mệt mỏi sau vụ ngã xe tuần trước.

“Xe ông hư nhẹ thôi, cái phanh lỏng, tui siết lại là xong!” ông Cửu vừa làm vừa nói, giọng dí dỏm: “Nhưng ông cẩn thận, chiếc xe này cũ lắm rồi, tui sửa hoài mệt!” 

Ông Bình cười lớn, lắc đầu: “Ông cứ đùa, nó còn chạy tốt chán!” 

Cuộc trò chuyện trở nên rôm rả khi ông Cửu cao hứng: “Huy nó gọi về, bảo Tết này về hẳn, không đi Nhật nữa. Tui mừng, nhưng cũng lo, nó về rồi làm gì ra tiền?” 

Ông Bình vỗ vai bạn, giọng trầm ấm: “Huy nó chăm, nó sẽ làm được. Ông cứ yên tâm, còn trẻ, còn khỏe, lo gì!”

Hai ông nhìn nhau cười, không khí nhẹ nhàng như ly café sáng họ thường chia sẻ. Ông Cửu rủ ông Bình nhậu, lấy hai chai bia từ thùng đá sau tiệm. “Uống chút cho vui, ông! Lâu rồi hai thằng mình chưa nhậu lai rai.” Ông Cửu nói, rót bia vào hai cái ly nhựa. 

Ông Bình gật đầu, nâng ly, ánh mắt ông lấp lánh ký ức về những lần chia sẻ điếu thuốc với đồng đội ở Campuchia. Ông biết giá trị của tình bạn, nhất là với ông Cửu, người luôn ở bên ông qua bao khó khăn.

Bỗng một tiếng gào the thé vang lên, át cả tiếng nhạc bolero từ radio: “Bà Mùi, bà đừng có mà quá đáng! Khách tui đậu xe đâu là quyền của họ, bà muốn gì?” Lại là bà Mỹ.

Đối diện bà vẫn là bà Mùi, tay chỉ thẳng vào mặt bà Mỹ: “Lần thứ bao nhiêu, bà để khách lấn sang quán tui, tui bán kiểu gì? Bà muốn tui dẹp tiệm hả?” Cuộc cãi vã, như mọi lần lại thu hút ánh mắt của bà con xung quanh. Một bà bán rau lẩm bẩm: “Lại cãi nữa rồi!”

Ông Bình và ông Cửu vội đứng dậy, chạy ra. Ông Bình, dù đi lại khó khăn, vẫn cố bước nhanh, giọng ôn tồn: “Thôi, hai bà, nhịn đi.” 

Nhưng bà Mỹ quay sang chồng, giọng the thé: “Ông tránh ra đi, bữa nay tôi phải chửi!” 

Bà Mùi, không chịu thua, hét lên: “Muốn chửi hả, ngon, đây…chửi đi, tôi chịu thua bà à, cái con mụ mập thù lù kia?” 

Mâu thuẫn leo thang khi bà Mỹ tiến tới, đẩy vai bà Mùi. Bà Mùi đáp trả, xô lại, khiến cả hai loạng choạng.

Trong lúc lộn xộn, ông Bình lao vào can, đứng giữa hai bà. “Bà Mỹ, bà Mùi, bình tĩnh!” Ông hét, nhưng một cú đẩy mạnh từ bà Mùi vô tình làm ông mất thăng bằng. Chiếc chân giả trượt đi, ông ngã nhào, đầu đập vào cạnh bàn gỗ trước tiệm bà Mỹ. Một tiếng rầm vang lên, máu chảy từ trán ông, loang đỏ trên nền xi măng. 

Bà Mỹ hét lên, hoảng loạn: “Ông Bình! Ông sao vậy?” Bà quỳ xuống, ôm chồng, nước mắt tuôn trào. Bà Mùi sững sờ, tay run run, ánh mắt đầy áy náy.

Ngọc, vừa đi làm về, chạy đến, khuôn mặt trắng bệch, hét lên: “Bố! Bố ơi!” Cô quỳ bên ông Bình, tay run run lau máu trên trán bố. 

Ông Cửu vội gọi xe cấp cứu, giọng gấp gáp: “Alo, bệnh viện gần đây nhất, nhanh lên!” Ông Bình, dù đau, vẫn cố mỉm cười yếu ớt, nắm tay vợ: “Tui không sao, bà đừng khóc.” Nhưng ánh mắt ông mờ đi, ông ngất lịm.

Tối đêm ấy ở bệnh viện, ông Bình nằm trên giường, băng trắng quấn quanh trán. Bác sĩ thông báo: “May mắn chỉ rách da, không nguy hiểm, nhưng cần nghỉ ngơi.” 

Bà Mỹ ngồi bên, nắm tay chồng, khóc nức nở: “Tại tui, tui không nên cãi bà Mùi!” 

Ngọc ôm mẹ, mắt đỏ hoe, nhưng cô cố giữ bình tĩnh. Ông Cửu đứng ngoài hành lang, ánh mắt ông đầy lo lắng, nhưng cũng xen chút nhẹ nhõm khi biết bạn ổn. Bà Mùi, đứng cách đó vài bước, cúi đầu, ánh mắt áy náy, không dám đến gần.

Ông Bình mở mắt, nhìn vợ và con, mỉm cười yếu ớt.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout