Ánh nắng buổi sớm len qua khung cửa sổ gỗ của căn nhà cấp bốn, chiếu lên những vệt sáng lung linh trên nền gạch hoa cũ kỹ. Trong căn bếp nhỏ, mùi cơm chiên trứng thơm lừng hòa quyện với tiếng xèo xèo từ chiếc chảo chống dính, nơi Ngọc đang đứng, tay thoăn thoắt đảo cơm. Dáng cô mũm mĩm, mặc áo thun rộng và quần legging, khuôn mặt hồng hào lấm tấm mồ hôi, nhưng ánh mắt cô sáng lên một chút quyết tâm. Tiếng quạt máy vo vo trên tường nhà và tiếng quảng cáo từ tivi ở phòng khách tạo nên một bản giao hưởng quen thuộc của gia đình ông Bình.
Bà Mỹ ngồi trên ghế nhựa, vừa buộc tóc vừa cằn nhằn: “Ngọc, tối mai con nhớ đi gặp thằng con trai cô Lan. Mẹ tốn bao công mới sắp xếp được!”
Giọng bà the thé, vang khắp căn nhà, át cả tiếng chảo chiên. Bà Mỹ, với tính cách nóng nảy nhưng tốt bụng, luôn lo lắng cho chuyện “ế” của con gái, dù cách thể hiện của bà thường chỉ khiến Ngọc thêm áp lực.
Ngọc, tay vẫn đảo cơm, khẽ ậm ừ: “Dạ, con nhớ rồi.”
Cô nhớ những lần hẹn hò, khi các chàng trai mẹ giới thiệu nhìn cô bằng ánh mắt chê bai, chỉ vì cô “mũm mĩm quá”. Cô nghĩ đến Phan, trưởng nhóm thiết kế điển trai ở công ty, người cô yêu đơn phương nhưng không dám mơ tới. Cô hít một hơi, tự nhủ: “Mình phải thay đổi, không vì ai, mà vì chính mình.”
Ông Bình bước ra từ phòng ngủ, chiếc chân giả kêu lạch cạch trên nền gạch. Ông mặc áo thun cũ, tay cầm túi nylon để chuẩn bị buộc bánh mì giao hàng. Nhìn con gái bận rộn trong bếp, ông mỉm cười, giọng trầm ấm: “Con gái bố ngoan, sáng nào cũng dậy sớm nấu cơm. Cứ thế này, bố mẹ sướng cả đời.”
Lời nói của ông như một làn gió mát, xoa dịu nỗi tủi thân trong lòng Ngọc. Cô quay lại, nở nụ cười nhẹ: “Bố cứ khen, con làm gì giỏi đâu.”
Bà Mỹ hừ một tiếng, quay sang chồng: “Ông cứ bênh nó! 30 tuổi mà chưa có mảnh tình vắt vai, mũm mĩm thế này, ai thèm!…” Bà bỏ lửng câu nói, lắc đầu, ánh mắt vừa giận vừa thương.
Ông Bình cau mày, đặt túi nylon xuống bàn, giọng nghiêm nhưng vẫn dịu: “Bà đừng nói thế. Chuyện chồng con, để nó tự lo.”
Bà Mỹ lườm chồng, nhưng ánh mắt bà mềm đi khi thấy ông vỗ nhẹ vai mình. Dù hay cằn nhằn, bà vẫn trân trọng sự che chở của ông Bình, người đàn ông đã ở bên bà qua bao khó khăn.
Ngọc dọn cơm chiên trứng ra bàn, ba đĩa vàng ruộm, thơm lừng, kèm theo một đĩa dưa leo thái lát. Cô ngồi xuống, gắp một miếng cho bố, giọng nhỏ nhẹ: “Bố ăn nhiều vào, sáng nay bố giao hàng sớm, mệt đó.”
Ông Bình cười, gật đầu, ánh mắt ông lấp lánh sự tự hào. Ông nhớ những ngày Ngọc còn bé, hay lẽo đẽo theo ông trong hẻm, hỏi: “Bố ơi, chân giả có đau không?” Giờ đây, cô đã trưởng thành, nhưng ông vẫn thấy cô là cô bé cần ông che chở.
Bà Mỹ, vừa ăn vừa tiếp tục: “Ngọc, mẹ xin lỗi! Nhưng bố mẹ già rồi, chỉ mong con yên bề gia thất!” Ngọc cúi đầu, lòng nặng trĩu. Cô muốn nói rằng cô đang cố gắng, rằng cô đã tập gym và aerobic được nửa tháng, nhưng cô sợ mẹ lại chê: “Tập tành gì, mập là mập!” Cô chỉ lặng lẽ ăn, ánh mắt thoáng buồn.
Ông Bình nhìn con gái, lòng ông xót. Ông biết Ngọc nhạy cảm, dễ tổn thương, nhưng cũng mạnh mẽ hơn cô nghĩ. Ông nói, giọng trầm: “Con cứ là chính mình, bố thấy con thế này là tốt nhất rồi. Chuyện gì tới, sẽ tới.”
Lời nói của ông như một điểm tựa, khiến Ngọc ngẩng lên, mỉm cười: “Dạ, con cảm ơn bố.”
Bữa sáng kết thúc, Ngọc dọn bàn, chào bố mẹ, xách túi đi làm. Bà Mỹ nhìn theo, thở dài, nhưng ánh mắt bà lộ chút tự hào khi thấy con gái ngày càng đảm đang.
Ông Bình nắm tay vợ, nói nhỏ: “Bà đừng ép con, nó tự biết đường đi.” Bà Mỹ hừ nhẹ, nhưng khóe môi bà cong lên, nụ cười hiếm hoi.
Ngọc bước ra con hẻm, ánh nắng chiếu lên mái tóc cô, như một lời động viên vô hình. Cô hít một hơi, bước đi với quyết tâm mới, sẵn sàng đối mặt với một ngày ở công ty, nơi cô sẽ tiếp tục hành trình thay đổi bản thân.
Ánh nắng Sài Gòn chiếu qua những tòa nhà cao tầng, phản chiếu lên cửa kính của văn phòng công ty quảng cáo ở quận Bình Thạnh, nơi Ngọc bước vào với chiếc túi xách nhỏ và một nụ cười gượng gạo. Không gian văn phòng hiện đại, với những dãy bàn trắng sáng, màn hình máy tính lấp lánh, và tiếng gõ phím rộn ràng, tạo nên một nhịp điệu hối hả.
Mùi cà phê từ máy pha tự động hòa quyện với hương nước hoa thoảng qua từ vài đồng nghiệp nữ, làm không khí thêm phần sống động. Ngọc mặc áo sơ mi rộng để che đi vòng eo không hoàn hảo, lặng lẽ ngồi vào góc bàn quen thuộc, mở laptop và bắt đầu chỉnh sửa một thiết kế quảng cáo.
Ánh sáng từ màn hình chiếu lên khuôn mặt cô, làm nổi bật đôi má hồng hào và ánh mắt thoáng buồn. Cô tập trung vào bản thiết kế, những đường nét màu sắc dần hiện lên, nhưng tâm trí cô lại trôi về bữa sáng với mẹ. Lời cằn nhằn của bà Mỹ – “Mũm mĩm thế này, ai thèm!” – như một mũi dao đâm vào lòng tự trọng của cô. Ngọc nhớ về mối tình ngắn ngủi vài năm trước, khi bạn trai chia tay chỉ vì cô tăng cân. Cô muốn làm mẹ vui, muốn tự tin như những cô gái khác, nhưng mỗi lần soi gương, cô chỉ thấy một phiên bản mà xã hội gọi là “không đủ xinh”.
Bỗng một giọng nói trầm ấm cắt ngang dòng suy nghĩ: “Ngọc, thiết kế này đỉnh lắm, tối nay ở lại giúp anh hoàn thành nốt nhé?” Đó là Phan, trưởng nhóm thiết kế, 32 tuổi, điển trai với mái tóc vuốt keo gọn gàng và nụ cười dễ làm người khác xao xuyến. Anh đứng cạnh bàn cô, tay cầm cốc cà phê, ánh mắt lấp lánh sự tự tin.
Ngọc đỏ mặt, tim đập nhanh, gật đầu ngay: “Dạ, được anh.”
Nhưng sâu trong lòng, cô biết Phan chỉ đang lợi dụng sự chăm chỉ của mình. Anh thường giao cô những việc gấp, rồi nhận công về mình, trong khi cô, vì tình cảm đơn phương, luôn đồng ý mà không phản kháng.
Phan đi khỏi, để lại Ngọc với những suy nghĩ lẫn lộn. Cô nhìn anh trò chuyện vui vẻ với Linh, một đồng nghiệp trẻ, dáng thon thả, tóc dài óng ả, người luôn được mọi người chú ý. Ngọc cắn môi, tự nhủ: “Nếu mình xinh hơn, gầy hơn, liệu anh ấy có để ý mình không?” Nhưng rồi cô lắc đầu, nhớ lời bố: “Con cứ là chính mình, bố thấy con thế này là tốt nhất rồi.” Lời nói của ông Bình như một điểm tựa, nhưng áp lực từ xã hội và sự tự ti vẫn đè nặng lên cô.
Giờ nghỉ trưa, văn phòng rộn ràng tiếng cười nói. Một nhóm đồng nghiệp nữ tụ tập gần máy nước, thì thầm to nhỏ. Linh, với giọng điệu nửa đùa nửa thật, nói: “Ngọc chăm chỉ thiệt, nhưng mũm mĩm thế, chắc ế dài. Giờ ai mà thích con gái mũm mĩm đâu!”
Một cô khác cười khẽ: “Ừ, chắc phải giảm cân mới có người yêu được.” Ngọc, đang lấy nước gần đó, nghe rõ từng lời. Cô cúi đầu, giả vờ không nghe thấy, nhưng lòng cô như bị đâm. Cô bước nhanh về bàn, tay siết chặt cốc nước, ánh mắt rưng rưng.
Ngồi trước màn hình, Ngọc mở một tài liệu mới, nhưng tay cô run run. Cô nhớ những đêm soi gương, thấy vòng eo không như ý, những lần thử quần áo nhưng không vừa. Cô nhớ ánh mắt thất vọng của mẹ, và cả những lời khen hời hợt của Phan, chỉ để nhờ cô làm thêm việc.
“Mình không đủ tốt!” Cô nghĩ, nhưng rồi cô hít một hơi sâu, tự nhủ: “Không, mình phải thay đổi.” Cô mở điện thoại, xem lịch tập gym và aerobic, quyết tâm không bỏ buổi nào, dù mệt mỏi hay bị chế giễu.
Một đồng nghiệp nam, anh Tuấn, đi ngang qua, thấy Ngọc trầm tư, lên tiếng: “Ngọc, đừng làm việc căng quá, nghỉ chút đi, không là stress đó!”
Anh cười hiền, giọng chân thành. Ngọc gật đầu, nở nụ cười nhẹ: “Dạ, cảm ơn anh.” Lời nói của Tuấn, dù nhỏ, như một tia sáng giữa cơn bão trong lòng cô. Cô nghĩ đến bố, người luôn động viên cô, và tự nhủ: “Mình không cần ai công nhận, chỉ cần mình tin vào mình.”
Mặt trời dần lặn, để lại những vệt cam rực rỡ trên bầu trời Sài Gòn. Ngọc bước ra khỏi văn phòng công ty quảng cáo, chiếc túi xách nhỏ đeo vai, ánh mắt vẫn còn vương chút nặng nề từ những lời xì xào của đồng nghiệp trong giờ nghỉ trưa. Tiếng xe máy gầm vang trên đường, hòa lẫn với tiếng rao hàng của cô bán xôi ven đường, tạo nên một bản nhạc của thành phố. Nhưng hôm nay, thay vì về thẳng nhà, Ngọc rẽ vào một con phố nhỏ, nơi phòng tập aerobic nằm khiêm tốn trong một tòa nhà hai tầng, với tấm biển neon lập lòe chữ “Dance & Fitness”.
Bên trong phòng tập, ánh đèn huỳnh quang trắng sáng chiếu lên sàn gỗ bóng loáng, phản chiếu những bóng người nhảy nhót theo điệu nhạc dance sôi động. Tiếng loa vang lên bài “Despacito”, nhịp điệu nhanh khiến không khí như bùng nổ. Ngọc, mặc bộ đồ thể thao bó sát, đứng ở góc phòng, cố gắng làm quen với những bước nhảy mới. Dáng cô mũm mĩm, mồ hôi lấm tấm trên trán, nhưng ánh mắt cô sáng lên một sự quyết tâm không lời. Đây là buổi tập thứ mười lăm của cô trong nửa tháng qua, và dù mỗi lần bước vào phòng tập, cô đều phải đấu tranh với cơn đau nhức từ những bó cơ đang quá tải, nhưng cô chưa bao giờ bỏ cuộc.
Cô giáo dạy aerobic, chị Mai, khoảng 35 tuổi, dáng thon gọn, đứng trên bục, hét lớn: “Nào, mọi người, cao chân lên, nhịp mạnh vào! Một, hai, ba, xoay!”
Chị Mai, với năng lượng bùng nổ, là nguồn cảm hứng cho cả lớp, nhưng cũng khiến Ngọc cảm thấy áp lực. Những cô gái khác trong lớp, đa phần trẻ hơn, dáng thon thả, nhảy nhót uyển chuyển, như những vũ công chuyên nghiệp. Ngọc, với từng bước còn vụng về, cảm thấy mình lạc lõng giữa đám đông.
Bỗng một giọng nói thì thầm từ phía sau: “Nhìn kìa, chị kia nhảy gì nổi đâu, chắc mới tập được vài buổi!” Đó là một cô gái trẻ, tóc buộc cao, đang nói với bạn bên cạnh.
Bạn cô cười khẽ: “Ừ, mập thế này, chắc tốn cả năm mới giảm cân được!”
Ngọc nghe rõ từng lời, tim cô thắt lại. Cô cúi đầu, giả vờ tập trung vào bước nhảy, nhưng tay cô siết chặt, lòng đau nhói. Những lời chế giễu này không mới – cô đã nghe chúng ở công ty, từ mẹ, và thậm chí từ chính mình khi soi gương.
Nhưng hôm nay, thay vì để chúng kéo cô xuống, cô cắn răng, nhớ lời bố: “Đừng để người ta làm con gục ngã, con mạnh mẽ hơn con nghĩ.”
Ngọc hít một hơi sâu, nhảy mạnh hơn, dù bước chân cô vẫn chưa thuần thục. Mồ hôi chảy dài trên má, thấm ướt áo, nhưng cô mặc kệ. Bên trong cô là hai cô Ngọc đang cãi nhau: một bên là sự tự ti, giọng nói trong đầu bảo cô rằng cô không đủ xinh, không đủ giỏi; bên kia là quyết tâm thay đổi, không phải để làm hài lòng ai, mà để chứng minh cô có thể vượt qua chính mình. Cô nghĩ đến Phan, người cô thầm thích, nhưng rồi cô lắc đầu: “Không, mình tập vì mình, không phải vì anh.”
Chị Mai nhận thấy Ngọc đang cố gắng, bước xuống bục, điều chỉnh tư thế cho cô: “Ngọc, thả lỏng vai, nhịp chân mạnh hơn chút nữa, em làm tốt lắm!” Giọng chị Mai chân thành, ánh mắt khích lệ.
Ngọc gật đầu, mỉm cười nhẹ: “Dạ, cảm ơn chị.” Lời nói của chị Mai, dù đơn giản, như một lời khích lệ lớn lao. Nó nhắc cô rằng, dù thế giới có khắc nghiệt, vẫn luôn có những người tử tế, như bố cô, như anh Tuấn ở công ty, và giờ là chị Mai.
Buổi tập kết thúc, nhạc tắt, cả lớp thở hổn hển, lau mồ hôi. Một vài cô gái vẫn xì xào gì đó, nhưng cô không quan tâm nữa. Cô bước đến góc phòng, đứng trước tấm gương lớn, nhìn chính mình. Khuôn mặt cô đỏ bừng, tóc bết mồ hôi, nhưng ánh mắt cô không còn rưng rưng như ở văn phòng. Cô thấy một Ngọc khác – không phải Ngọc hoàn hảo, mà là Ngọc kiên cường, sẵn sàng đối mặt với thử thách. Cô mỉm cười với chính mình, một nụ cười nhỏ nhưng tràn đầy sức mạnh.
Bình luận
Chưa có bình luận