Y liếc mắt nhìn đến bộ dạng nhếch nhác của hắn, áo quần thì xộc xệch, cổ áo hắn mở toang để lộ ra vết trầy trụa bên xương quai xanh, máu me thì lấm lem khắp người. Là một người ưa sạch sẽ đến mức có thể phân biệt được từng loại hương trên gấm áo, Bích Lạc chỉ liếc sơ qua thôi đã cảm thấy gai người. Thật sự không thể nhìn thêm một khắc nào nữa. Cuối cùng y phải phân phó cho thuộc hạ dẫn hắn đi tắm rửa.
Chỉ khi đình viện đã vắng lặng trở lại, y mới trầm ngâm ngồi xuống bên bàn đá, cẩn thận nâng bàn tay của mình lên quan sát. Vết thương lẽ ra vẫn phải rỉ máu, vậy mà giờ đây lại lành lặn một cách kỳ diệu. Dưới ánh nắng ban mai, làn da nơi đó lấp lánh như được tẩm ánh bạc, tuyệt nhiên không thấy một vết tích nào.
Y tự hỏi, chẳng lẽ trong nước bọt của hắn có khả năng chữa lành? Nhớ lại khoảng thời gian rất lâu về trước, khi y vẫn còn là một thiếu niên non nớt theo chân sư phụ ngao du thiên hạ, đã gặp qua không biết bao nhiêu yêu ma, quỷ quái, những loại yêu quái đó phần đông sẽ gây hại cho nhân gian. Nhưng có một lần nọ sư phụ đã nói với y rằng, tộc hồ ly tuy cũng bị liệt vào dạng yêu quái hại nước hại dân, nhưng không phải toàn bộ bọn họ đều là kẻ xấu.
Y không hiểu, sư phụ liền điềm đạm giảng giải: "Tộc hồ ly phân ra hai loại, một loại thực sự xấu, rất xấu! Loại này từ khi sinh ra đã mang trong mình tính cách hung hãn thiện chiến, tâm lý vô cùng vặn vẹo, luôn cho rằng thế gian phải phục tùng bọn chúng. Ví như đại yêu quái hiện tại. Không điều ác nào là hắn không dám làm qua."
Y gật đầu. Loại này, y đã quá rõ, nhưng cái y tò mò hơn hết chính là thể loại còn lại.
"Loại thứ hai, chà, phải nói thế nào nhỉ? Vừa nhắc đến ta đã thấy đáng tiếc rồi."
"Tại sao lại đáng tiếc vậy thầy?"
Sư phụ khẽ thở dài, vuốt nhẹ chòm râu bạc, nói: "Loại thứ hai vốn dĩ mang trong mình một phần huyết mạch của thần tiên, gọi là Linh Hồ. Tộc Linh Hồ sở hữu khả năng chữa lành rất đáng mơ ước. Nhưng Thiên đình không chấp nhận giống loài nửa vời như bọn họ, đã nhẫn tâm đánh bọn họ vào nhóm yêu ma. Xem bọn họ là yêu quái mà trừng trị. Lâu dần, đã có không ít hồ ly thuộc tộc Linh Hồ bị bức bách đến mức trở thành kẻ xấu, sinh ra oán hận toàn bộ thế gian, đồng thời cũng gây ra những điều tàn ác không đáng có."
Y rơi vào trầm ngâm, bởi vì bản thân là nửa yêu quái nửa thần tiên nên mới không được công nhận, thế thì thật đáng tiếc. Y lại nói: "Nếu như một ngày nào đó đệ tử vô tình bắt gặp phải hồ ly, thì bằng cách nào mới có thể không giết nhầm người của tộc Linh Hồ?"
Sư phụ tủm tỉm cười: "Đơn giản thôi, nếu là người thuộc tộc Linh Hồ thì vẻ ngoài của bọn họ sẽ vô cùng đẹp."
Hiện tại, sau khi Bích Lạc hồi tưởng về đoạn hội thoại cùng sư phụ, y mới kinh ngạc nhận ra. Cáo con lẻn vào hoa viên của y vậy mà lại là người thuộc tộc Linh Hồ. Y khẽ day day thái dương. Sao y có thể sơ ý như vậy được nhỉ? Dung mạo của hắn rõ ràng... chẳng phải quá mức động lòng hay sao?
***
Chuyện một con hồ ly bị thái tử của Nam Quốc bắt được, nhưng không trực tiếp giết chết mà lại giữ khư khư bên mình, đã sớm bị lan truyền ra khắp hoàng cung. Hiển nhiên cũng có vài lời đồn không hay lọt vào tai của hồ ly.
Vốn bản tính nóng nảy, hồ ly không nhịn được liền chạy đến trước mặt Bích Lạc, hắn đập mạnh tay xuống bàn khiến mặt bàn vỡ làm đôi: "Rốt cuộc thì ngươi có ý gì? Giết không giết, thả không thả. Cứ suốt ngày giam cầm ta ở cạnh ngươi. Ngươi có biết đám người ngoài kia đồn ta và ngươi thành cái gì rồi không?"
Trái với bộ dạng như muốn đánh người của hồ ly, Bích Lạc chỉ ung dung đáp: "Thứ nhất, không giết ngươi vì Nam Quốc có tục lệ không giết kẻ vô hại. Thứ hai, không thả ngươi vì ta đã nói để ngươi làm hộ vệ cho ta, việc ngươi suốt ngày ở bên cạnh ta đó là điều đương nhiên. Thứ ba..." Bích Lạc nhướn mày: "Bọn họ đồn ta và ngươi chuyện gì?"
"Đồn... đồn ngươi có sở thích khác người, ngươi trông vậy mà lại nuôi trai trẻ."
Hồ ly càng nghĩ càng tức, bởi vì "trai trẻ" trong miệng bọn họ chính là hắn.
Bích Lạc lại hỏi: "Vậy ngươi cảm thấy rất khó chịu à?"
"Đương nhiên rất khó chịu!"
Bích Lạc phất tay áo ra lệnh cho thuộc hạ của mình: "Tìm những kẻ tung tin đồn thất thiệt kia, khiến bọn chúng im lặng vĩnh viễn đi."
Phân phó xong, Bích Lạc hướng hồ ly, nói: "Ngươi yên tâm rồi nhé, từ giờ trở đi sẽ không phải nghe những tin đồn đó nữa."
Dứt lời, y tiếp tục cúi đầu đọc sách, giống như hoàn toàn không đem những chuyện vừa rồi đặt vào mắt. Hồ ly đứng chết trân, sắc mặt chuyển đỏ từ cổ đến tận mang tai, ánh mắt hắn không rõ là đang giận hay là xấu hổ. Cuối cùng, hắn quay người, bỏ đi một mạch.
Khi bóng lưng của hồ ly xa dần, Bích Lạc mới chậm rãi ngẩng đầu lên, y nhìn qua cái bàn yêu thích của mình đã bị đập vỡ nát, chỉ đành tặc lưỡi tiếc nuối: "Đúng là một hồ ly nóng nảy."
Phía bên này, hồ ly tìm được một cái cây thật lớn, hắn nặng nề ngồi xuống bên gốc cây, bình ổn lại cảm xúc phức tạp trong hắn. Ánh hoàng hôn kéo dài chiếc bóng của hắn lên nền đất. Hắn siết chặt nắm tay, lòng rối như tơ vò. Hắn thực sự không hiểu, Bích Lạc muốn gì ở hắn? Đã hơn hai tháng kể từ khi hắn bị bắt ép đột nhập vào Nam Quốc. Mục đích chính là tiếp cận và giết chết vị thái tử sắp kế vị ngôi vương.
Tại sao lại nói là hắn bị ép? Vì đây là một nhiệm vụ không phải do hắn tự nguyện muốn làm. Bởi vì tộc Linh Hồ của hắn, hơn hai ngàn sinh linh già có, trẻ có, đều đang bị tên đại yêu quái giam cầm. Tên yêu quái đó vốn dĩ nuôi tham vọng thống trị nhân loại, nhưng muốn đạt được mục đích thì bắt buộc hắn phải nhổ đi cái gai trong mắt bấy lâu nay.
Đại yêu quái đã ra lệnh: "Giết Bích Lạc, tộc hồ ly của ngươi sẽ được tha."
Nhưng... Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh ngắt.
Vì sao hắn càng tiếp cận Bích Lạc, hắn lại càng nảy sinh ra cảm giác do dự? Vì sao con người kia, ánh mắt đó lại vừa sắc bén như kiếm, lại vừa dịu dàng như sương mai? Vì sao lại là y chứ không phải là một ai khác?
Bình luận
Chưa có bình luận